Dập tắt thuốc sau đó nhảy từ trên mui xe xuống, kéo cửa chui vào trong, khởi động xe rời đi.
Cả quá trình đều rất lạnh lùng.
Mộ An An quay sang nhìn tiểu Cửu.
Tiểu Cửu đã đẩy Mộ An An đến bên cạnh xe.
Tài xế thấy Mộ An An đến, lập tức đưa gậy cho cô, Mộ An An nhận lấy gậy và bước lên xe dưới
sự dìu dắt của tiểu Cửu.
Tiểu Cửu nhìn tài xế đặt xe lăn vào cốp xe, rồi quay trở về ghế lái sau đó nâng tấm chắn lên.
Để lại không gian riêng tư cho hai cô gái.
“Em quen biết với cái người đưa em đến đây rất lâu rồi sao?”
Mộ An An hỏi.
Tiểu Cửu cau mày: “Cứ xem như là quen lâu rồi, nhưng thật ra…”
“Hửm?”
Mộ An An nghi hoặc.
Mộ An An chưa thấy qua cách giao thiệp với bạn bè như tiểu Cửu.
Nếu nói mối quan hệ giữa hai người không tốt.
Nhưng khi tiểu Cửu Cửu rời khỏi nhà, thanh niên kia lập tức đích thân lái xe chở đến đây.
Điều này không phải là chuyện mà những người bạn bình thường có thể làm.
Nếu nói là quan hệ tốt thì nhìn
tiểu Cửu lại thấy không giống.
Tiểu Cửu nghĩ nửa ngày mới nói: “Cậu ấy là hàng xóm của em, chúng em quen biết nhau từ bé. Có điều, lúc bảy tám tuổi cậu ta ra nước ngoài, mấy ngày trước mới quay về, nói thân thiết thì không đúng mà không thân cũng không phải, dù sao thì em cũng chả biết.”
‘Thanh mai trúc mã à?”
“Không phải!”
Tiểu Cửu nghiêm túc lắc đầu: “Cậu ta là đầy tớ của em.”
“Hử?”
“Lúc nhỏ cậu ta là một tên mít ướt, dáng vẻ trông như một đứa con gái vậy, ngày nào cũng bị người ta bắt nạt mà em thì rất không thích như thế, vì thế đã đứng ra bảo vệ cậu ấy, kết quả từ hôm đó trờ đi cậu ta dính luôn theo em, còn bảo muốn lấy em làm vợ.
Xì, ai mà thèm cái đồ sợ hãi như thế chứ.”
“Em chỉ nói có một câu liền tức đến mức ra nước ngoài mấy năm không liên lạc, lúc đi về thì đã
biến thành dáng vẻ đó. Nếu không phải nhìn thấy dấu ấn bị em cắn trước đó thì em còn tưởng do ai giả mạo nữa đấy chứ.”
Một khi Tiểu Cửu mở miệng liền không dừng lại được.
Lẩm bà lẩm bẩm một tràng.
“Chị nói xem, một người sao có thể thay đổi lớn như thế.”
Tiểu Cửu nghĩ mãi không ra: “Lúc nhỏ cái làn da kia trắng đến mức cỏ thể vặn ra nước….Mặc dù bây giờ vẫn trắng nhưng hoàn toàn
không giồng.
Lúc nhỏ trông như cái bánh bao vậy, mặc cho em ức hiếp còn bây giờ em chỉ nói có một câu là cậu ta liền đòi xử em.”
Làm cô không có lấy một chút năng lực phản kích nào.
Một tuần trước, tiểu Cửu chỉ mắng cậu ta có một câu, cậu ta lập tức dùng dây thừng trói cô lại ném lên giường.
Bỏ đói cô và không cho cô uống nước.
Mà cậu ta thì ngồi bên cạnh giường ăn thứ đồ mà cô thích ăn nhất, uống nước mà cô yêu thích, để cho cô đói muốn điên.
Cho đến khi tiểu Cửu nhận sai mới chịu buông tha.
Tất nhiên những thứ đó tiểu Cửu không thể nói ra rồi, quá mất mặt.
“Dù sao em cũng không ưa cậu ta, em ghét cậu ta!”
Tiểu Cửu tổng kết lại: “Hình như cậu ta ở Thủ Đô cũng không lâu, ở vài ngày nữa chắc sẽ đi lại, phỏng chừng lúc em về sẽ không
gặp được cậu ta nữa, sướng!”