Mộ An An nghiêng đầu nói bên tai Bác sĩ Cố: “Nãy đã nói là anh đến đây cùng tôi chỉ để làm người xem kịch, vậy thì làm
người xem kịch tiếp đi.”
Nói xong Mộ An An bắn cho A Nhất một ánh mắt.
A Nhất gật đầu, im hơi lặng tiếng rời khỏi chỗ ngồi sau đó biến mất trong đám người.
Mà lúc này Mộ An An thì chống nạng đứng lên.
Đang định đi về phía người đàn ông kia thì phát hiện vị trí lầu hai của khách sạn, có một ô cửa sổ đang mờ.
Bên cửa sổ có một người đàn
ông đeo đang kính nhìn cô.
Vì khoảng cách khá xa mà trước giờ mắt Mộ An An vốn không tốt lắm, bình thường cô cũng chỉ có thể nhìn rõ phạm vi xung quanh.
Ỏ’ khoảng cách xa là mờ nhòe liền.
Cho nên lúc này không nhìn rõ được dáng vẻ người đàn ông, chỉ cảm nhận được ánh mắt người đàn ông đó như rắn vậy, khiến người khác rất không thoải mái.
Có điều bây giờ Mộ An An cũng không rảnh để quản nhiều việc
như vậy, chỉ là để ý nhiều hơn một chút.
Tấm mắt cô hướng về phía người đàn ông, đột nhiên nói một câu: “Tôi còn định đi xóa nốt ruồi sau khi buổi họp kết thúc.”
Câu này nói ra không chỉ người đàn ông thấy khỏ hiểu mà đám phóng viên cũng đầu đầy chấm hỏi.
“Trên vai tôi có một rốt ruồi, tôi vẫn luôn không thích nó và định đi xóa nó đây, nhớ không.”
Mộ An An nói với người đàn ông.
Người đàn ông không hiểu lắm, anh ta vô thức nhìn về phía Quách Nguyệt Hoa một cái.
Anh ta không hiểu nhưng Quách Nguyệt Hoa thì hiểu.
Đây rõ ràng là một cái bẫy.
Nếu người đàn ông mà thừa nhận, sau đó Mộ An An chứng minh ra thì sẽ lộ tẩy, vậy thì những gì vừa nói coi như đi tong cả .
Cho nên sau khi người đàn ông nhận được ánh mắt của Quách Nguyệt Hoa thì lập tức hiểu: “An
An, cô đang nói gì thế trên lưng cô làm gì có nốt ruồi nào.”
Mộ An An nhướng mày.
Vì cô đang đội nón và đeo khẩu trang nên người bên cạnh không nhìn thấy được gì.
Mà trong giai đoạn Mộ An An im lặng, chỗ của đám phóng viên ngồi đột nhiên có một người đàn ông đầu trọc đứng lên.
Đầu trọc giả vờ ho khan một cái, nói một cách ngượng ngùng: “Thật ra tôi cũng là một trong những bạn tinh của An An, tôi
thật sự rất thích An An, tôi cảm thấy tha thứ như thế tôi không chấp nhận được.”
Sau khi đầu trọc đứng lên thì lại có thêm hai ba người nữa cùng đứng lên.
Bọn họ khăng khăng nói là bạn tình của Mộ An An, hơn nữa còn bày tỏ với cô một cách thâm tình, vô cùng giận mà lên án Giang Cầm.
Người đàn ông tráng sĩ nói: “Tôi thích An An, cho nên không chịu được cô bị tủi thân, tôi nhất định sẽ lên tiếng vì cô! An An, đừng
nói trên vai cô không có ruồi, cho dù có tôi vẫn thích, dù sao tôi cũng thích từng tấc da thịt trên người cô!”
Những người khác cũng phụ họa theo.
Đầu trọc còn bổ sung thêm một câu dưới ánh mắt của Quách Nguyệt Hoa: “Đúng vậy! An An, bờ vai nuột nà của em là thứ khiến người ta dễ mê muội nhất!”
Bác sĩ Cố vẫn đang nhẫn nhịn khi nghe những lời nói lưu manh của những người đỏ.
Mà ngược lại với người đang giận âm ỉ kia, thì người làm nhân vật chính trong lời bọn họ là Mộ An An lại không có phản ứng gì mấy.
Thậm chí còn cười nhẹ một tiếng: “Đúng nhỉ, trên vai tôi thật sự có một nốt ruồi.”
Mộ An An nói xong liền kéo xuống một bên áo khoác, áo khoác bị kéo xuống nửa bên vai, mà trên bờ vai trái của cô có một điểm đen nhỏ vô cùng rõ ràng.
Nốt ruồi trên làn da trắng nõn của cô trông vô cùng gợi cảm.
Chỉ là lúc này, người có mặt ở hiện trường không rảnh để ý đến cái gọi là gợi cảm đó.
Bởi vì!