Mộ An An nói nhũ’ng lời này với giọng điệu khinh bỉ.
Trong lòng cô, người như Giang Trấn thì lợi ích sẽ được đặt lên đầu.
Bây giờ vội vã muốn nhận Mộ An An về, thật ra chỉ vì tầng quan hệ với Ngự Viên Loan ở sau lưng cô thôi.
Mà bên phía Giang Trấn đã điều tra được Mộ An An rất ngoan rất nghe lời, là một cô công chúa hơi
ngốc nghếch.
Trong lòng Giang Trấn chắc chắn đã đánh cược, chỉ cần dỗ được Mộ An An quay về thì ông ta chắc chắn có thể khua trống gõ chiên hỏi ra phương án thuốc thông minh trên người Mộ An An mà năm đó Mộ Thanh để lại, hơn nữa còn có thể dựa hơi Ngự Viên Loan.
Công chúa nhỏ mà Thất gia cưng chiều, là con gái của Giang tồng ông.
Chỉ cần có tầng quan hệ đó là ông ta có thể hống hách ngang
ngược ở Giang Thành.
Chỉ là trong lòng Giang Trấn đang đánh trống tính toán ‘rầm rầm’, nhưng lại không hề biết bản thân đã sớm sụp xuống cái hố của đứa con gái mà minh nghĩ là ngoan ngoãn và hơi ngốc đó.
Lúc Mộ An An cúi đầu chỉnh lại tóc, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười đậm chất hồ lỵ nhỏ.
“Đừng đến gần vị trí cửa chính quá.”
Mộ An An nhắc nhở La Sâm một
câu.
Biệt thự Giang gia có một hồ nước trồng hoa, Mộ An An bảo La Sâm dừng xe ở đằng sau cái hồ đó.
Sau đó La Sâm đỡ Mộ An An xuống xe, ngồi lên xe lăn.
“Anh ờ đây đợi tôi.”
Mộ An An nói một câu.
Rõ ràng La Sâm có chút khó khăn: “Tiểu thư An An, Thất gia nói nếu cô muốn quay về Giang gia thì tôi phải theo cô, một bước cũng không rời.”
“Thất gia cảm thấy Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa có thể ăn luôn tôi chắc?”
“Thất gia cũng là lo lắng cho cô thôi ạ.”
“Chả có gì để lo lắng hết.”
Thái độ Mộ An An rất nhàn nhạt: “Bây giờ Giang Trấn đang xem tôi như bảo bối, còn Quách Nguyệt
Hoa thì lúc nào cũng phải duy trì hình tượng cao quý của mình, bọn họ sẽ không làm gì được tôi đâu.”
La Sâm vẫn rất khó khăn: “Nhưng…”
“Anh chỉ là đứng ở đây, có chuyện gì tôi sẽ gào lên.”
Mộ An An xua tay, không muốn nói tiếp về vấn đề này với La Sâm nữa.
Cô điều khiển xe lăn đến gần biệt thự Giang gia.
Xe lăn của Mộ An An đã đẩy gần đến cửa lớn rồi mà vẫn không thấy được bất kỳ người làm nào.
Mộ An An vốn đang nghi hoặc, thì giây sau liền tìm thấy lí do.
“Giang Trấn, ông có ý gì, có phải là ông muốn cứu không?”
Phòng khách trong biệt thự truyền ra những lời chất vấn không thể khống chế được của Quách Nguyệt Hoa.
Quách Nguyệt Hoa lúc nào cũng phải mang khuôn mặt cao quý, lúc nào cũng phải giữ thể diện.
Một khi mất mặt, thì giống như muốn mạng bà ta vậy.
Cũng giống như, Quách Nguyệt Hoa và Giang Trấn đưa Giang Cầm đến Ngự Viên Loan xin lỗi Mộ An An, Mộ An An liền cố ý kích động Quách Nguyệt Hoa khiến bà ta mất mặt.
Với tính cách của Quách Nguyệt Hoa, phỏng chừng mấy ngày đó bà ta vì chuyện này mà tức anh ách.