Mộ An An thật sự bị dọa sự, bờ vai cô run rẩy.
Nhưng cho dù có bị dọa sự cô cũng không muốn buông tay.
Bác sĩ Cố đứng bên cạnh thấy vậy, liền vội kéo tay Mộ An An xuống.
Một giây Tông Chính Ngự cũng không dừng lại, cất bước chân dài rời khỏi phòng.
Lúc anh sập cửa lại, Bác sĩ cố và Mộ An An đồng thời cùng run rẩy vai mình.
Mặc dù Thất gia đã rời đi, nhưng bàu không khí trong phòng vẫn căng thẳng, đè nén.
Mãi cho đến khi hai phút trôi qua, bầu không khí do Thất gia để lại mới từ từ tan đi.
Bác sĩ Cố im lặng nhìn chằm chằm cửa
phòng, sau đó mới từ từ dời tầm mắt lên người Mộ An An.
Hắn nói: “Rất lâu rồi tôi chưa cảm nhận được khí thế ấy trên người Thất gia đấy.”
Sát khí dày đặc.
Nhưng sát khí ấy đã được kiềm chế.
Cho nên mới khiến người xung quanh cảm thấy kiềm nén, hoảng sợ.
Rất nguy hiểm.
Mộ An An mím môi, im lặng.
Cô biết được.
Thất gia thật sự đã rất rất tức giận.
Mỗi câu trước đó anh nhắc nhở cô đều có sức sát thương.
Cô làm gì anh cũng không ngăn cản.
Nhưng nếu cô để bản thân bị thương thì anh cũng sẽ không nhẫn nhịn nữa.
Mộ An An rũ mắt nhìn chiếc chân phải đang bó thạch cao và những chỗ xây xát khác trên người mình.
Bác sĩ Cố nhìn dáng vẻ ầy của Mộ An An, liền thở một hơi thật dài.
Hắn đặt hòm thuốc sang một bên, đi đến kiểm tra tình hình chân phải của cô.
Dù sao bệnh viện trực thuộc cũng là chuyên khoa tốt, xử lý vết thương cho Mộ An An cũng ổn thỏa.
Bác sĩ Cố nhấc chân phải Mộ An An lên, lại thở dài một hơi.
“Cái chân thạch cao này, một tháng còn chưa thể tháo bột đâu.”
“ừm, tôi biết.”
“Vì thế, hôm nay cô nói cho tôi nghe, trong một tháng này cô sẽ làm gì, không phải nói suông mà mà cô đã tính toán trước.”
Bác sĩ Cố nói xong, nhìn về phía Mộ An An: “Đúng không?”
Mộ An An vẫn rũ mắt, nhưng gật đầu bày tỏ chính mình thừa nhận chuyện đó.
Bác sĩ Cố bất lực nói: “Cái tai nạn này bao gồm cả chuyện Giang cầm bị tống vào tù đó, từ đầu đã được cô tính hết rồi. Cả chuyện giấu Thất gia, giấu tôi, tự mình trốn ra ngoài biến bản thân thành dáng vẻ này.”
Những lời phía sau Bác sĩ cố nói hơi vội.
Khỏi nói đến chuyện Thất gia giận dữ đến mức nào.
Đến cả Bác sĩ cố nhìn thấy dáng vẻ này của Mộ An An đã đau lòng gần chết.
Đây là công chúa nhỏ đó.
Từ lúc được Tông Chính Ngự đưa về thì đã được người từ trên xuống dưới ở Ngự Viên Loan cưng hết mực.
Trước kia mấy lần Mộ An An bị thương đã đủ sốc rồi.
Mà bây giờ lại vì một Giang cầm mà khiến cho bản thân như thế, Bác sĩ cố không thể hiểu nổi.
“Cô không nói với Thất gia, tôi có thể hiểu nhưng sao cô không nói với tôi, nếu cô nói với tôi có thể tôi sẽ giúp cô, có thể sẽ sắp xếp hoàn mỹ hơn, cô cũng sẽ không…”
“Anh sẽ ngăn cản tôi thôi.”
Mộ An An bình tĩnh nói.
“Sao tôi ngăn cản cô, sao tôi có thể ngăn cản cô chứ hả? Có bao giờ tôi ngăn cản cô chưa?”
Bác sĩ Cố hỏi liền mạch ba câu.
Mộ An An mím môi, trầm mặc.
Bác sĩ Cố cũng không muốn nói thêm nhiều lời vớ vẩn trong cái chủ đề này.