Đọc truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
—
Mộ An An trộm hít thở sâu hai lần, lúc này mới đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay của Tông Chính Ngự.
Lòng bàn tay của Thất gia có chút lạnh, nhưng Mộ An An nắm rất chặt.
Giờ khắc này.
Mộ An An rất minh mẫn, mặc kệ Thất gia mời cô làm cái gì, cho dù là đi lang thang, cô cũng sẽ không chùn bước.
Tông Chính Ngự nắm chặt tay Mộ An An, khi nâng mắt lên, khóe
miệng liền cong lên, sau đó đưa người vào khinh khí cầu.
Các nhân viên công tác đã đợi sẵn ở một bên liền đưa họ về phía trước, làm tốt tất cả công tác cất cánh.
Dưới sự chỉ huy thống nhất của La Sâm, khinh khí cầu liền từ từ bay lên trời.
Cả người Mộ An An đều cảm giác như đang cùng bay lên khinh khí cầu, rất mơ mộng và hư ảo.
Cảm giác hai đôi chân đều là hư không.
Rất nhẹ.
Mãi cho đến khi khinh khí cầu lên đến độ cao quy định và bay đều đặn, Mộ An An mới hoàn hồn lại một chút.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã đầy sao.
Rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh.
Đêm nay.
Không những ánh trăng vừa phải mà gió cũng vừa phải.
“Thất gia.” – Mộ An An nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Tông Chính Ngự thấp mắt nhìn cô.
Mộ An An hỏi: “Sao đột nhiên dẫn cháu đi cái này, thực hiện lời hứa gì vậy?”
Tông Chính Ngự vươn tay, theo thói quen nhéo vành tai của Mộ An An: “Trên máy bay, đã hứa thường cho cháu.”
Mộ An An ngừng một lát.
Lúc này mới nhớ tới, cuộc nói
chuyện không thoải mái với Thất gia ở trên máy bay.
Anh nói cô ngoan.
Cô nói muốn anh thưởng.
Nhưng Mộ An An lúc đó chỉ là thuận miệng nói, hoàn toàn không có coi trọng.
Nhưng người đàn ông này lại tưởng đó là thật.
Tim Mộ An An không khỏi đập loạn, nói: “Vậy chỉ có như thế này thôi sao?”
“Không có.”
Tông Chính Ngự trực tiếp trả lời, rồi từ trong túi áo khoác lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu hồng.
Mộ An An bất ngờ ngước mắt lên nhìn anh.
“Mở ra xem đi.” – Tông Chính Ngự đưa hộp quà nhỏ cho Mộ An An.
Mộ An An nhận lấy hộp quà nhỏ, lại trộm nhìn thoáng qua Tông Chính Ngự.
Lúc này gió có chút lạnh.
Anh liền trực tiếp cởi áo khoác ngoài ra, rồi nhẹ nhàng khoác lên người Mộ An An.
Mộ An An mở hộp quà ra.
Khi nhìn thấy món quà bên trong, cô liền trực tiếp ngây ngẩn cả người, trong mắt mang theo sự kinh ngạc.
Không thể tưởng tượng nhìn Tông Chính Ngự ở trước mắt!
“Cái này là…” – Mộ An An mở miệng, lại phát hiện giọng nói có chút khàn khàn.
“Ngự Viên Loan.” – Thất gia trả lời.
Mộ An An thấp mắt, nhìn lại món quà đang nằm yên lặng trong cái hộp quà nhỏ, rồi lập tửc lấy đồ vật đó ra.
Là một chiếc kẹp tóc nhỏ.