Chương 187: Ngoại truyện về An Khanti 12
Tin tức Tiểu Nghi mang thai nhanh chóng được truyền đến tai An Hạ. [Em không ngờ anh lại tranh thủ như thế đấy, hay chúng ta làm thông gia với nhau đi.]
Ân Khánh ôm Tiểu Nghi vào lòng, ánh mắt cưng chiều hiện rõ. "Như em nói đây anh già rồi không thể để tuyệt đường con cái được." "Còn chuyện mai mối này thì phải vợ của anh, cô ấy toàn quyền quyết định." [ Ấy gu, chưa chính thức làm chồng người ta mà lại rất nghe lời VỢ rồi. Ăn Khánh ngày xưa của em đâu rồi ta?] [Tiểu Nghi nè, chị nói cho em biết, người đàn ông của em rất khó chịu đấy nhưng bị em nằm chắc trong tay thật không dễ gì. Em đúng là cao thủ chi đây rất ngưỡng mộ và bải phục.)
Bị An Hạ nhắc tên, khuôn mặt cô bất giác ứng đỏ. Tay không tránh được đánh lên ngực anh mấy cái. "Ngưoi đàn ông này đôi lúc khiến em không vui đấy chị"
Tiếp xúc lâu dần khiến tình cảm hai người trở nên khăng khít hơn, Tiểu Nghĩ cũng thoài mái trò chuyện với An Hạ mà không suy nghĩ gì về chuyện của trước đây. [Hiện giờ em xem anh ấy nâng em như nâng trứng vậy, không rời em nửa bước sợ em chạy mất. Em cứ hành lại anh ấy đi, có chị bảo vệ em không cần lo.] Bên kia An Hạ hào hứng nói lớn, cô không biết sợ gì còn cổ vụ Tiểu Nghi làm khó An Khánh thêm, Mặt anh đen lại, nhíu mày tỏ thái độ không đồng tình. "Sao em lại dạy hư vợ của anh." [Ha hà, anh cũng biết so roi sao? Nếu biết vậy thì nhớ chăm sóc tốt cô ban bé nhỏ của em nhé.]
Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc, Ân Khánh đặt điện thoại lên kệ.Vòng tay ôm lấy cô siết chặt hơn, anh nhẹ nhàng củi thấp đầu ở trên môi cô khẽ hôn. "Bà xã, em nói xem em thích hôn lễ như thể nào?"
Tiểu Nghi vòng tay qua ôm lấy thắt lưng anh, cái đầu nhỏ nhắn chôn chặt trong ngực Ấn Khánh hit một hơi thật sâu cảm nhân hương thơm từ cơ thể anh truyền đến. "Em sao cũng được, miễn chủ rể là anh." "Đương nhiên rối, nếu không là An Khánh này em nghĩ còn có ai có thể làm chồng em?"
Tiểu Nghi đầy anh ra, điệu bộ ghét bỏ khinh thường anh ra mặt. "Anh đừng nghĩ không có ai theo đuổi em, nếu không có anh còn cả một đồng người xếp hàng chờ em chấp nhận ngoài kia kìa."
Như nghe được chuyện cười, anh ngừa đầu ra sau không để ý đến cảm nhận của cô mà cười lớn.
Mặt Tiểu Nghi ngày càng tệ hơn, cô nói có gì sai sao mà anh lại có thái độ như vậy với cô?
Ân Khánh khôi phục lại dáng vẻ như này, tay từ từ đưa đến vùng bụng cô vỗ nhẹ mấy cái. "Trong đây có con của anh, em nói xem ai sẽ dám lấy em để nuôi con của anh?" Bi anh nhắc nho lúc này cô mới nho mình đang mang thai, mặt ngượng ngùng giận dỗi không thèm đôi co với anh nữa.
Cô quên mất anh là người thông minh, một cô gái nhỏ tuổi chưa trải sự đời nhiều như cô sao có thể đầu lại cái tên đầu lanh như anh chứ.
Ân Khánh ngồi lên, từ phía sau ôm lấy cô, tay cần thận xoa lên bụng. "Không trêu em nữa, anh đã hỏi bác sĩ và biết ba tháng đầu còn đang trong thời kỳ nguy hiểm. Cho nên hôn lễ phài dời lại đợi em vào thời kỳ an toàn rồi mới tiến hành được."
Tiểu Nghi thuận thể ngã người ra sao, giọng nói nhỏ nhẹ từ tốn thốt lên bên tai anh. "Không sao, đợi con sinh ra chúng ta làm cũng được, An toàn của con là trên hết." "Không được, anh không muốn mọi người có lời nói không hay về em. Mặc khác anh muốn cho em thân phận thật thích đáng, để không ai có thể chế giễu em được."
Ân Khánh nhất quyết không đồng ý lời đề nghị của cô, bởi vì gia thế của anh không phài dang tầm thường. Gia đình Tiểu Nghi lại không được khá giả nên e là khó khăn nếu như anh không cho Tiểu Nghi được ra mắt. "Ngày mai chúng ta về nhà em có được không? Anh muốn bàn bạc với ba mẹ với muốn nhận lỗi vì khiển em mang thai trước khi kết hôn." "Được"
Rất nhanh hôm sau Ân Khánh sắp xếp hết mọi thử cùng cô ở bên này nên di chuyển không có gì bất tiện,
Trước mặt anh là hai vị phụ huynh, họ đang nghiêm mặt nhìn anh. Tiểu Nghi bên cạnh hơi lo sợ, hết nhìn ba mẹ mình rồi lại nhìn Khánh. "Ba, mẹ con xin giới thiệu đây là chồng sắp cưới của con."
Mẹ Tiểu Nghi nhíu mày không vui nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt. "Trước khi con giới thiệu thân phận cậu ta cho ba mẹ vậy con có hỏi qua ý kiến của ông bà già này chưa?"
Tiểu Nghi cúi gầm mặt, hai tay đan vào nhau. Mắt hiện lên tia buồn man mát.
Ân Khánh đau lòng trước mặt ba mẹ Tiểu Nghi đưa tay nằm chặt tay cô, giọng anh chân thành thốt lên. "Trước hết con xin lỗi hai bác vì đã không nói lời nào mà đến đây, sau nữa con muốn nói con và Tieu Nghi đã có con với nhau xin hai bác hãy chấp nhận cho tui con." "Cải gì? Cậu dám làm nó mang thai trước khi cưới?"
Ba Tiều Nghi nổi giận đập mạnh xuống bàn song đứng lên, lồng ngực thờ phập phồng lên xuống, đáy mắt đỏ ngầu nhìn anh.
Ngược lại anh không chút sợ hãi, mắt vẫn kiên định nhìn hai người. "Con vì phút xúc động nên mới để chuyên đó xảy ra, nhưng hai bác yên tâm con và Tiêu Nghi là yêu nhau thật lòng. Con cầu hôn cô ấy rồi mới biết vụ có đứa bé, tuy chuyện này có chút đường đột nhưng xin hai người hây rộng lòng bỏ qua cho tụi con.” Ba Tiểu Nghi vẫn bày ra bộ mặt ghét bỏ, giọng điệu chua ngoa thốt lên. "Tôi không tán thành cuộc hôn nhân này, con bé gia đình tôi có thể nuôi. Còn cậu chúng tôi không có phước phần có được cậu con rể quý giá như này." Tiểu Nghi vội lắc đầu, mặt cô đã vươn đầy nước mắt, nghẹn ngào nhìn ba mẹ mình nhỏ giọng lên tiếng. "Con gái bất hiếu xin ba mẹ hãy bỏ qua và chấp nhận tụi con, con yên anh Khánh là thật và chỉ nguyện ở bên anh ấy cả đời thôi."
Me Tiều Nghi đi vòng qua bên bàn nắm lấy tay cô kéo lên quát. "Con còn dám nói, chuyện xấu hổ như thế này thử hỏi nhà họ Ngô còn dám nhìn mặt mũi ai nữa đây?"
An Khánh hot hoàng đỡ lấy Tiểu Nghi nhanh chóng đưa cô lại bên người mình, cẩn thận kiểm tra trên dưới cho cô, giọng điệu khẩn trưởng hỏi: "Em có làm sao không? Bung có bị đụng trúng không?"
Thấy thái độ anh lo lắng cho cô như vậy, đáy mặt ba mẹ Tiểu Nghi hiện lên tia sáng nhưng nhanh chóng biển mất không đề ai phát hiện. "Em không sao." "Hay anh về trước đi, em nỏi rõ mọi chuyện với ba mẹ rồi nói với anh có được không?"
Ân Khánh ôm chặt lấy cô, không vui nhíu mày nhìn cô gái nhỏ của mình.
Sao cô không chịu tin tưởng anh vậy? "Anh đã nói rồi, lần này về chính là xin ý kiến của ba me em."
Anh đặt cô ngồi xuống ghê, quay người sang nhìn hai vị trưởng bối vẻ mặt hoi lỗi khuy hai chân xuống.
Tiểu Nghi bất ngờ tron to mắt dứng bật dậy muốn xen vào nhưng bị anh ngăn lại lần nữa bị ép ngồi xuống. "Anh làm gì vậy mau đứng lên đi."
Mặc kệ cô có khuyên ngăn mình như thế nào, anh vẫn cứng rắn làm theo ý mình. "Chuyện này là lỗi do con, hai bác muốn trách muốn đánh thì cử trút lên người con. Tiểu Nghi hiện tại sức khỏe không được tốt cô ấy không thể bị kích động được."
Mẹ Tiểu Nghỉ thư thà ngồi lại chỗ cũ, khích bác nói với anh, "Cậu có thể chịu đựng được chứ? Nhin dáng vẻ thư sinh của cậu thì làm sao chịu được đau khổ" "Cháu làm được, xin hai người cử ra tay." "Đây là cậu nói đẩy."