Chương 142: Ngoại truyện về Chu Hạo và An Hạ 1
An Hạ ngồi vắt chân lên ghế, dáng vẻ mệt mỏi ngã người ra sau. Bụng của cô càng ngày càng lớn nên di chuyển có chút khó khăn. Chân lại hay bị chuột rút, tinh thần không được tốt nên thời gian này tình tính của cô rất tệ.
"Chu Hạo em muốn ăn trái cây.”
Anh đang loay hoay trong bếp nấu bữa sáng cho An Hạ thì nghe giọng thất thanh của cô truyền đến, anh không kịp suy nghĩ đã lấy đĩa trái cây gọt sẵn để trong tủ lạnh đi ra đưa cho cô.
An Hạ nhìn thấy anh lại bắt đầu giọng điệu nhõng nhẽo.
"Anh đút cho em ăn đi."
Chu Hạo không còn xa lạ gì với dáng vẻ này nữa nên anh ngồi xuống cạnh An Hạ cầm lấy miếng táo đưa đến miệng cô, An Hạ rất hài lòng mà há miệng cắn một miếng rồi cười tít mắt.
"Bà xã, em ngoan tự ăn đi anh vào làm bữa sáng cho em ăn nha."
“Chờ em ăn hết rồi anh muốn đi đâu thì đi." An Hạ ngó lơ anh mà cầm điều khiển lên bấm tìm phim " Cùng em đi đến đỉnh vinh quang" xem. Đây là bộ phim mà idol của cô đóng, nhân vật Quý Hướng Không cũng là nhân vật mà cô yêu thích nhất. Chu Hạo nhìn cô chỉ biết lắc đầu bất lực.
Từ ngày cả hai về ở chung cô dường như muốn trả thù anh việc ở Pháp mà sai anh làm hết chuyện này đến chuyện khác. Bây giờ đỡ hơn rồi, chứ lúc trước cô kêu cái này xong lại kêu cái khác hại anh chạy tới chạy lui mệt hết cả hơi.
An Hạ bất ngờ quay qua nhìn chồng mình, miệng nở nụ cười hết sức tươi.
"Anh có thấy Vương Nhất Bác của em có đẹp trai không? Anh ấy bên ngoài lạnh lùng, bên trong lại ấm áp. Sao trên đời lại có một người đàn ông như thế nhỉ?"
Mặt Chu Hạo đen lại, ánh mắt trầm xuống không vui nhìn An Hạ. Anh nói giọng ghét bỏ:
"Em dám khen người con trai khác trước mặt chồng em sao?"
An Hạ nhìn anh biểu cảm ghen của anh hết sức buồn cười, cô khoái chí muốn trêu anh hơn.
"Anh nhìn xem anh đi sao so được với idol của em. Hơn nữa anh không được chê bai Nhất Bác vì anh ấy chính là ngôi sao sáng trong lòng em."
"Diệp An Hạ, lá gan của em ngày càng lớn rồi có phải không?"
Chu Hạo nghiến răng nổi cáu đứng bật dậy từ trên cao quát cô, An Hạ đưa tay che miệng lại cười khúc khích. Chu Hạo lúc này mới nhận ra bản thân bị cô đem ra đùa giỡn càng giận hơn.
"Từ khi nào em đem anh ra làm trò đùa như vậy?” An Hạ thấy anh thật sự dỗi nên không trêu anh nữa, cô ôm lấy bụng đi lại kéo anh xuống xong bản thân ngồi trên đùi anh. Chu Hạo giận thì giận nhưng anh vẫn cẩn thận giúp cô đỡ bụng cho An Hạ ngồi ở tư thể thoải mái nhất.
An Hạ đưa hai tay lên ôm lấy cổ anh, cô còn cố ý hôn nhẹ lên má Chu Hạo, giọng ngọt ngào vang lên: "Em chỉ muốn biết cảm giác anh ghen như thế nào thôi mà, anh đừng có nhỏ mọn như vậy. Em chỉ mới đùa với anh một tí mà anh lại làm ầm lên rồi."
“Đây không phải lần đầu anh ghen đâu." “Hả?”
Mặt An Hạ nghệch ra, Chu Hạo nói vậy là có ý gì? Cô nhớ rõ anh từng có tỏ thái độ như lúc nãy bao giờ đâu? An Hạ cố gắng lục lại ký ức của mình năm năm về trước nhưng vẫn không tìm được sự kiện nào khiến Chu Hạo ghen ra mặt như vậy.
"Lúc ở nhà ba mẹ em, khi Ân Khánh xuống nhà anh đã ghen đến mức cưỡng ép em đấy, không đúng lúc đó em còn phối hợp rất ăn ý với anh nữa mà.”
Nhắc lại chuyện lần đó, mặt cô đỏ ửng lên. Đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao mình lại thỏa hiệp với anh như vậy. Cô lúc đó thật sự điên rồi mới chấp nhận cho anh làm càng trên người mình.
"Vậy là anh đã yêu em từ lâu rồi, vậy mà cố ý giấu còn tỏ ra mình kiêu ngạo chả xem em ra gì." An Hạ không nể mặt mũi Chu Hạo mà buông lời chế giễu, ngược lại lần này Chu Hạo không chối bỏ cứu vớt sĩ diện cho mình mà còn gật đầu tán thành. "Anh thật ngu ngốc khi không phát hiện ra bản thân thật sự đã để ý đến em, nếu như được quay lại anh sẽ không làm như vậy."
“Không được, quay lại vị trí xuất phát có thể em sẽ không yêu anh. Anh không nhớ em có mối tình sâu đậm với Ân Khánh sao?"
"Em vẫn còn nhớ cậu ta?"
An Hạ cười cười, cô lần nữa đặt môi mình nhẹ lên môi anh. Bộ dạng khó chịu của anh sao mà đáng yêu quá. Đúng là người có tình yêu vào thì không được bình thường mà.
"Anh đừng có để ý đến chuyện đó nữa, giờ anh xem đi đứa thứ hai cũng sắp sinh ra luôn rồi thì làm sao em còn mơ mộng về tình yêu thời niên thiếu nữa chứ."
Chu Hạo biết rõ cô sẽ không như vậy chỉ là anh muốn chọc lại cô mà thôi.Đọc truyện full trên truyenVietwriternet
Một ngày cứ thế trôi qua một cách nhẹ nhàng, mỗi tối An Hạ chui rút trong lòng Chu Hạo ngửi mùi hương bạc hà nhè nhẹ trên người anh mà cô cảm thấy thật bình yên. Số phận đã sắp đặt cho cô và anh gặp nhau rồi từ kẻ thù trở thành vợ chồng yêu thương vô bờ bến.
Dù trước đây cô rất ghét ông trời đã cho cô gặp phải tình cảnh éo le nhưng bây giờ cô phải cảm ơn vì cho cô gặp được Chu Hạo người đàn ông hết mực yêu thương cô.
"Anh này! Em thật may mắn vì được làm vợ của anh."
Chu Hạo siết chặt vòng tay, anh khẽ hôn lên mái tóc của cô rồi thì thầm bên tai An Hạ:
"Ngốc, anh mới là người may mắn và hạnh phúc vì có được em và còn có cả con chúng ta nữa."
Anh lật chăn buông An Hạ ra, bản thân lùi người xuống một chút áp mặt lên bụng cô, tay không quên xoa nhẹ lên phần bụng đã nhô cao.
“Hình như con nó đạp anh đấy, anh cảm nhận được chân của con đang đá vào mặt của anh này." Nụ cười rạng rỡ thích thú của Chu Hạo hiện rõ trên khuôn mặt của anh. An Hạ đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc của anh, tay đan vào những sợi tóc đen dày của Chu Hạo.
Hình ảnh này cô chưa từng tưởng tượng có ngày sẽ thật sự xảy ra đối với cô, nói đúng hơn An Hạ chưa bao giờ hi vọng bản thân có được hạnh phúc khi phải chịu những chuyện đau khổ trong quá khứ. "Con đã được bảy tháng nên nó cử động là chuyện bình thường, càng lớn con sẽ chuyển động rõ ràng hơn."
"Vậy em có bị đau khi con cựa quậy không?" Ánh mắt lo lắng của anh nhìn sâu vào mắt cô, anh sợ cô cảm thấy đau đớn, nếu như vậy về sau anh sẽ dạy dỗ lại con cho nó biết mẹ nó chịu thiệt thòi như thể nào để sinh ra nó.
"Một chút thôi nhưng em chịu được, tình mẫu tử sẽ khiến cho em quên đi cơn đau này. Lúc sinh nó đau dữ dội hơn mà em có thể trải qua một cách thuận lợi thì chuyện này có là gì với em."
Càng nghe Chu Hạo càng đau lòng hơn, anh có thể tưởng tượng được lúc cô sinh Thiên Bảo khó khăn đến dường nào. Anh phải yêu thương cô nhiều hơn để bù đắp những thiếu sót mà bản thân đã nợ cô. An Hạ thấy anh đau khổ như vậy liền biết anh hối hận vì không ở bên cô lúc Thiên Bảo chào đời, tay cô xoa nhẹ lên mu bàn tay Chu Hạo.
"Anh đừng có tự trách mình nữa, dù sao một phần cũng do em không nói cho anh biết mà. Không phải lần này anh được tận mắt chứng kiến sao?" Chu Hạo khẽ vuốt ve khuôn mặt tròn trĩnh của cô vì mang thai cân nặng tăng lên ngoại hình của An Hạ không còn mỏng manh như trước. Nhưng anh lại thích dáng vẻ của cô hiện tại hơn, đầy đặn rất đã tay.
"Anh sẽ bù đắp cho ba mẹ con em thật tốt." Nói xong anh cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu