Cô Vợ Nữ Cường Của Chu Tổng

Chương 120: Chap-120




Chương 120: Anh đưa em đi đâu

Hai tháng sau.

Thiên Băng mặt không vui đi đến trước mặt Lãnh Thần, cậu đang tập trung làm việc nên nói qua loa với cô.

"Vợ ngoan đi chơi với con lát anh làm xong sẽ chơi với hai mẹ con."

Cứ nghĩ cô ấy sẽ như thường ngày sẽ rời đi ngay sau khi anh lên tiếng, nhưng đợi mãi Lãnh Thần vẫn không thấy Thiên Băng có dấu hiệu rời đi nên dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ của mình.

Thấy cô mặt chù ụ, miệng mếu máo nhăn mặt nhìn mình. Lãnh Thần bất giác suy nghĩ xem mình có làm gì khiến cô buồn hay không thì nghĩ mãi vẫn không ra là bản thân đã làm gì cô. Hết cách cậu đành kéo cô lại ngồi trên đùi mình, cằm để lên vai của cô hỏi nhỏ:

"Hôm nay em làm sao thế? Mặt buồn bã lại không chịu nói chuyện với anh nữa.”

Mãi một lúc Thiên Băng mới chịu lên tiếng, cô ấy nghẹn ngào thốt lên:

“Anh là tên dối trá, đồ lừa đảo."

“Anh đã làm gì em đâu mà em lại mắng anh như vậy?"

Lãnh Thần đưa khuôn mặt đáng thương của mình ra cho cô xem, nhưng lại bị Thiên Băng ngó lơ đi. Từ trong túi áo, Thiên Băng lấy ra thứ gì đó đưa lên trước mặt Lãnh Thần. Lúc đầu cậu không biết cô muốn đưa cho cậu cái gì nhưng khi nhìn kỹ thì mắt cậu sáng bừng lên.

Lãnh Thần vui sướng xoay người cô qua cho cô đối mặt với mình gấp gáp hỏi:

“Có thật không? Có thật là em mang thai rồi không?"

Mặt Thiên Băng đỏ lên chui vào ngực cậu trốn tránh nói nhỏ: "Anh thấy rồi mà còn hỏi, hai vạch rồi đó. Anh nói là anh dùng bao sẽ không mang thai mà.”

"Anh đâu biết đâu, đôi khi mang bao vẫn xảy ra trường hợp ngoài ý muốn.”

Miệng thì nói như vậy nhưng trên môi cậu lại nở nụ cười đắc ý, không uổng công bao lâu nay cậu chọc thủng bao để khiến cô mang thai. Chỉ khi cô mang thai mới không đòi đi du lịch khắp nơi bỏ hai cha con nhà một mình. Nhưng trời có sập xuống cậu nhất quyết không nói ra chuyện này cho cô biết, bởi nếu cô biết anh sẽ ra đường mà ngủ.

"Sao em lại xui như vậy, lại dính vào trường hợp ít ỏi đó."

Thiên Băng vẫn là cô gái ngây thơ không hề biết ông chồng mình đã bày mưu mà chỉ biết thở dài than trách cho số phận của mình.

"Em bây giờ không được buồn, nếu không sau này sinh con ra sẽ có khuôn mặt buồn giống em thì sao.” Nghe vậy Thiên Băng chui cái đầu nhỏ của mình ra, nói giọng kiên quyết.

“Đúng vậy, em sẽ thật vui vẻ để con em cũng vui vẻ."

"Đúng đúng, em phải như thế, như vậy mới làm mẹ giỏi được chứ."

Thiên Băng không nghi ngờ gì liền gật đầu đồng ý với cậu ngay, thấy cô vẫn dễ dụ như ngày nào Lãnh Thần không khỏi cười sung sướng vì dụ được cả thỏi mẹ và thỏ con về nhà.

[.]

Chu Hạo sao thời gian băng bó uống thuốc thì chân của anh đã khỏi hoàn toàn và đi lại bình thường, hằng ngày anh vẫn đi đến bệnh viện cùng cô trò chuyện trên trời dưới đất. Anh muốn khoảng thời gian ít ỏi còn lại được ở bên cạnh cô nhiều hơn, muốn bản thân khắc sâu hình bóng của cô vào tim.

Anh nắm lấy tay của cô thật cẩn thận trao cho cô một nụ hôn quen thuộc mà ngày nào anh cũng làm, như một hoàng tử muốn đánh thức cô công chúa của mình.

"Em đã ngủ hai tháng rồi cũng nên tỉnh lại đi chứ, hôm nay con trai lại đòi em. Nó cứ nghĩ em đang ngủ vì làm việc mệt mỏi, em định cứ tận hưởng thế giới riêng của mình như vậy mãi, bỏ con trai bơ vơ thui thủi chơi một mình hay sao?"

"Em biết không, hôm nay Thiên Báo lại tăng chiều cao và tăng ký lên rồi. Em thấy anh nuôi con có khéo không, con ăn ngoan ngủ ngoan lên cân đều đều là nhờ công của anh đấy, nếu em không tin thì tỉnh lại mà xem đi.”

Chu Hạo cứ nói mãi nói mãi mà cô vẫn không chịu nhúc nhích hay có dấu hiệu tỉnh lại, anh thở dài mắt cũng rơm rớm nước mắt.

"An Hạ à! Nếu em không tỉnh lại sẽ không thể gặp mặt anh lần cuối đấy, anh quyết định ra nước ngoài rồi, trả lại tự do cho em, em có vui không? Đến lúc đó sẽ không còn người có tên là Chu Hạo khiến cuộc sống của em xáo trộn nữa, không còn Chu Hạo làm em oán hận, đau xót nữa. Anh sẽ hoàn toàn rời xa em và con, đến lúc đó em phải chăm sóc cho con thật tốt nhé, làm luôn phần của anh.”

[...]

Hàn Thiên hôm nay có hẹn với Di Nhã, cậu muốn nói chuyện với cô rõ ràng một lần nữa. Cậu không tin cậu đối xử tốt với cô như vậy mà cô không động lòng, quan tâm cô nhất có thể, trong mắt cậu chỉ có cô thì vì việc gì cô cứ từ chối tình cảm của cậu hoài. Nếu hôm nay cô mà không đồng ý nữa cậu sẽ xuất gia làm thầy tu cho cô vừa lòng. Hàn Thiên chuẩn bị tinh thần đầu vào đó bước vào nhà hàng nơi cậu tổ chức một buổi tối dưới ánh nến lãng mạn cho cô. Đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy cô ấy tới, Hàn Thiên bắt đầu như ngồi trên đống lửa, mắt cứ nhìn ngoài cửa ngó tới ngó lui tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Nhưng đợi mãi, đợi mãi không thấy Di Nhã đâu, thân thể cậu lu xìu xuống không còn sức sống. Đúng lúc này cửa phòng bật mạnh ra, bóng dáng một cô gái mặc một bộ váy màu xanh nhạt mang giày cao gót kim tuyến chạy vọt vào, cô gái ấy không ai khác chính là Di Nhã.

Di Nhã thở kịch liệt rồi gấp gáp nói:

"Xin lỗi anh, em bị kẹt xe nên đến muộn." Hàn Thiên nhìn cô gái trước mặt, bĩu môi, khuôn mặt đáng thương nhìn cô gái nhỏ của mình trước mặt.

"Em làm anh tổn thương rồi."

Mặt Di Nhã đanh lại, mắt chữ A mồm chữ 0 nhìn người đàn ông trước mặt. Di Nhã còn cố tình nhìn ngó xung quanh xem mình có nhận lầm người hay không, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy ai khác ngoài người đang đứng trước mặt cô.

Di Nhã vẫn chưa chịu tin tiến lên mấy bước, tay đưa lên sờ nhẹ lên mặt Hàn Thiên, cảm giác quen thuộc thì lúc này cô mới chấp nhận đây là sự thật.

Hàn Thiên tưởng cô sẽ ôm lấy cậu vỗ về vì đến trễ hẹn nhưng không, hành động của cô sau đó khiến cậu chỉ biết câm nín.

Di Nhã chống hai tay lên hông, miệng khẽ quả.

"Hàn Thiên anh có bệnh hả hay bị bóng lộ? Hôm nay em mới thấy bộ dáng ẻo lả của anh như vậy đấy, anh thật sự khiến em ngạc nhiên vô cùng."

Miệng Hàn Thiên mở to xong ngậm chặt lại không dám thốt lên câu nào, mặt cậu tức mà nghẹn đến đỏ cả mặt. Cậu bắt đầu hít thở đều để kiềm chế lại cảm xúc muốn giết người của bản thân.

“Được được là anh sai, anh không nên làm hành động đó với em. Anh chỉ là muốn giỡn với em một chút thôi nhưng không ngờ em lại phản ứng mạnh quá. Được rồi em ngồi xuống đi chúng ta ăn tối thôi.” Di Nhã vừa ngồi vừa đưa ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Thiên, trong lòng cô càng khẳng định cậu còn việc gì đó giấu cô.

Än xong, Hàn Thiên im lặng ngồi ở đó mặt cúi xuống khiển Di Nhã lần nữa khó hiểu. Đến lúc cô định lên tiếng thì anh ngẩng đầu lên, nói to.

"Em đồng ý làm bạn gái của anh nha.” Nghe được câu nói của cậu, mặt Di Nhã đơ ra, ảnh mắt cô nhìn đi nơi khác có chút lảng tránh câu hỏi này của cậu. Dù có tình cảm với cậu thật nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng cho mối quan hệ thân thiết hơn tình bạn này.

Thấy cô vẫn do dự, Hàn Thiên thật sự nhịn đến phát điên đập tay mạnh xuống bàn khiển Di Nhã giật mình nhìn cậu không chớp mắt.

Đến khi cô bị cậu bế lên thì mới sực tỉnh cựa quậy muốn xuống.

"Anh đưa em đi đâu."

“Dĩ nhiên là làm chuyện trọng đại rồi, vốn dĩ anh định sau hôm nay nếu em từ chối thì sẽ đi làm thầy tu. Nhưng giờ anh nghĩ lại là anh không nên dại như vậy mà hãy đem em đi ăn sẽ thú vị hơn.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.