Đàm Bội Thi ngáp từ trong phòng đi ra, thấy Ưng thượng tá bị sợ đến giống như thỏ nhảy về phía sau: “ Đội trưởng?”
Đội trưởng khi nào thì im hơi lặng tiếng trở về mà cô lại không biết?
“ Tới nhà chúng tôi ăn chực? Phó Bồi Cương chưa cho cô tiền sinh hoạt à?” Ưng thượng tá tựa vào cửa phòng nhìn vợ làm điểm tâm, quay đầu lại nhàn nhạt nói.
Đàm Bội Thi che miệng, mũi tên bắn lén rồi: “ Đội trưởng anh sáng sớm bắn tên loạn lung tung? Lúc anh và Nhược Thủy ở nhà tôi ăn chực, tôi cũng không nói gì mà!”
Rồi hướng người trong phòng bếp kêu lên: “ Nhược Thủy cậu cũng không quản chồng cậu đi, không có việc gì liền loạn tiễn đã thương người, thật quá không nhân đạo!”
Buổi sáng cũng đã đủ lúng túng lại bị Đàm Bội Thi nói như thế, Nhược Thủy càng them đỏ mặt. quyết định im lặng đánh chết cũng không nói gì.
không có phản ứng! Đàm Bội Thi đầy bụng nghi ngờ đi đến gần cửa phòng bếp.
“ Cửa ở bên kia, thứ cho không tiễn xa được!” Ưng thượng tá đưa ngón tay chỉ rõ cho cô đường ra.
Đàm Bội Thi một lần nữa nhìn Ưng thượng tá, sắc mặt đó tương đối khó nhìn. “ Đội trưởng, có phải anh chưa thỏa mãn dục vọng hay không? Nhược Thủy cậu không cho anh ấy ăn no nên ra ngoài cắn người đấy à?”
Nói vừa dứt, Nhược Thủy đỏ mặt như lửa cái sạn trong tay rơi xuống.
Ưng Trường không một cước đá ra: “ Nhãi con, cô nói hươu nói vượn gì đó!”
Đàm Bội Thi oa oa kêu ôm đầu chạy vào phòng rửa mặt. Mặt dù thiếu chút nữa bị diệt khẩu nhưng đã xác định được một sự thật: Đội trưởng chưa thỏa mãn dục vọng!
Ừ khó trách Phó Bồi Cương mới vừa nói đội trưởng mấy ngày nay đối với bọn họ không được tốt, thì ra là nguyên nhân này. không được, hình như phải cùng Nhược Thủy nói chuyện đội trưởng mới được, nêu không lửa dục anh ta khộng tắt, anh ta sẽ giết người!
Ưng thượng tá không có thời gian, cho nên vợ đem bữa ăn sáng chuẩn bị xong, anh liền giải quyết thật nhanh phần của mình. Hôn vợ một cái, chạy về quân đội.
Nhược Thủy vất vả đem cậu nhóc gọi dậy, phục vụ nó đánh răng rửa mặt mặc quần áo.
“ Được rồi, ngoan ngoãn ăn điểm tâm, ăn xong rồi đi nhà trẻ” Đánh một cái lên cái mông nhỏ, đặt nó ngồi trên ghế.
Đàm Bội Thi đang nín nhịn cô hỏi: “ Nhược Thủy cậu cùng với đội trưởng...... còn chưa có cái đó à?”
Nhược Thủy nhất thời đỏ mặt, gắp một ít thức ăn để trong chén cô: “ Mau ăn bữa sáng đi đừng nói nhảm nữa”
Đàm Bội Thi ngược lại nghiêm túc: “ Nhược Thủy, mình đang nói nghiêm túc, cậu đừng luôn cho là mình đang đùa. Mặc dù mình không tán thành việc lên xe trước mua vé sau, chỉ là đội trưởng là người tuyệt đối có thể tin. Nam nhân có thể tin như vậy không chỉ có một mình cậu coi trọng, trừ hai chị em Cố gia không biết còn mắt nhìn bao nhiêu phụ nữ chằm chằm đấy. Cậu hiện tại đã ở cùng nhau còn không mau bắt lấy anh ấy, để tránh phức tạp”
Hạnh Nhược Thủy thấy cô nói nghiêm túc, cũng không thể cười đùa nữa: “ Chẳng lẽ có quan hệ rồi, hai người là có thể trường cửu sao? Còn nữa, nếu như anh ấy vì vậy liền chọn người khác, người như vậy mình cũng không muốn gả”
“ Ai nha cậu nghĩ gì vậy?” Đàm Bội Thi nôn nóng, cũng đừng biến khéo thành vụng chứ.
“ Đội trưởng không phải là người như vậy, mình cũng không nghĩ thế…… Nói với cậu như vậy, mình cùng Phó Bồi Cương sau khi kết hôn mới biết. Lúc mười bảy mười tám tuổi, chúng tớ cho là, người này yêu mình cũng không liên quan. nhưng từ từ cậu sẽ hiểu, tính dục là bộ phận rất quan trọng trong cuộc sống hôn nhân. Sinh hoạt tình dục không hài hòa hôn nhân cũng sẽ không lâu dài hạnh phúc. Đương nhiên rồi, mình không phải khích lệ cậu phải lập tức hiến thân cho đội trưởng. Mình chỉ muốn nói…. Ai nha mình chỉ là mong cậu và đội trưởng sớm một chút thành đôi, để tránh đêm dài lắm mộng”
Nhược Thủy vốn đang ngượng ngùng, nhưng nghe Bội Thi càng nói càng nóng nảy, nên cũng không cảm thấy lúng túng. Cô biết Bội Thi là vì tốt cho cô, nắm tay bạn tốt cười nói: “ Bội Thi, mình hiểu mà”
“Hiểu là tốt rồi. Tóm lại mau mau đem đội trưởng bắt lại quấn chặt không để cho hồ ly tinh khác dòm ngó nữa!”
Nhược Thủy phì cười một tiếng: “Mắt là ở trên mặt người khác, cậu làm sao có thể không cho người ta nhìn?”
“ Cũng khong thể nói vậy được. Đó là bạn trai người ta dù sao cũng cảm thấy còn chưa kết hôn mình liền có cơ hội. Nếu đã kết hôn, cậu có thể cầm cây chổi quét cô ta, dám mơ ước chồng của bà thì giết không tha!”
Ngữ điệu dõng dạc còn kèm theo tiếng răng rắc.
“ Ha ha …” ngay cả cậu nhóc đang tập trung ăn điểm tâm, cũng bị bộ dáng của cô ấy làm cho tức cười.
Nhược Thủy cười trêu nói: “ Cậu xem con mình còn cười cậu. Nhanh ăn đi mình còn phải đi làm đấy”
“ không được mình cũng phải tìm công việc mới được”
.........
Vừa bận rộn suốt một ngày.
Nhược Thủy bước nhanh về phía cửa trường học, nơi này cách nhà trẻ của cậu nhóc một đoạn, đi trễ đứa bé khác đều về rồi cậu nhóc sẽ buồn chán.
Mới vừa đi ra cửa đột nhiên liền bị người ngăn cản.
Nhìn trước mắt là gương mặt trẻ trung non nớt, Hạnh Nhược Thủy sờ sờ cái trán, có chút nhức đầu. Cô không nghĩ tới họ còn tra được chỗ làm việc của cô. Mặc dù cái này cũng không khó điều tra. Chỉ là hai chị em này thật khó dây dưa.
“ Miêu Miêu, cô có việc gì không?”
Nhìn chung quanh Chân Chân không có tới.
Đối với hai chị em này cô càng ngày càng không nhịn được. Một người luôn tuyên cáo với cô bạn trai của cô là của cô ta, một người thì thỉnh thoảng náo loạn một chút để cô tâm tình không được tốt. Mặc kệ là người nào đều không làm cho người ta ưa thích.
Cố Miêu Miêu đem một xấp giấy trong tay đưa cho cô: “ Tôi biết chuyện của cô. Cô đã ly dị thì không phải là người đàn bà hoàn chỉnh, cô không xứng với Ưng ca ca. Bác Ưng cũng sẽ không để Ưng ca ca cưới một người đàn bà đã kết hôn một lần, cô không thể gả cho Ưng ca ca đâu!”
Hạnh Nhược Thủy nhìn đồ trong tay cô ấy, đó là ảnh chụp hôn lễ của cô cùng Thương Duy Ngã. Hai chị em này cũng thật dụng tâm cái này cũng moi ra. Lời nói của Cố Miêu Miêu quả thật đánh trúng tim cô, cô cũng lo lắng gia đình Ưng Trường không sẽ không chấp nhận cô.
“ Những thứ này Trường không đều biết, cô không tin thì có thể hỏi anh ấy. Còn chuyện tôi có thể gả cho anh ấy hay không, đây là chuyện của tôi. Nếu như cô có bản lĩnh có thể để cho anh ấy lập tức cưới cô, mà không phải là còn nhỏ tuổi mà đã giống như người đàn bà chanh chua chạy tới cửa thị uy”
Đẩy người chắn trước mặt ra Hạnh Nhược Thủy sải bước rời đi.
Cô Miêu Miêu sửng sốt một hồi lại đuổi theo. nhưng thể lực của cô ta không tốt đuổi theo một hồi lại nghĩ ngơi, rốt cuộc bị Nhược Thủy kéo xa cự ly.
Nhược Thủy đi thật nhanh, gần như là chạy chậm: “ Phúc An”
“ Mẹ!” cậu nhóc đã sớm cùng cô giáo chờ ở cửa, thấy cô xuất hiện liền nhào tới.
Hạnh Nhược Thủy ôm nó, cùng cô giáo nói cảm ơn, đi trên đường trực tiếp ôm nó. Cô biết Cố Miêu Miêu vẫn ở phía sau đuổi theo mình, thật sự không muốn cùng cô ta dây dưa.
“ Mẹ, mẹ không vui sao?” cậu nhóc nhạy cảm phát hiện mẹ hôm nay rất khác thường.
Hạnh Nhược Thủy cười cười với nó: “ không có, nếu không tiểu Phúc An hát cho mẹ nghe một bài, như vậy mẹ sẽ vui”
“ Thật ạ?” cậu nhóc cười mở to hai mắt hướng cô xác nhận.
“ Thật!”
Vì vậy, cậu nhóc liền vỗ vỗ tay, y y nha nha hát đồng ca. Âm điệu quái lạ, giọng điệu non nớt, nghe thật vui tai.
Hạnh Nhược Thủy không khỏi cũng cười.
Cố Miêu Miêu cách một khoảng thấy Hạnh Nhược Thủy ôm tiểu Phúc An ngồi vào taxi, vội vàng đứng chắn ở ven đường. nhưng đợi cô ta gọi được xe thì xe trước mặt đã đi mất. Thật may là mới vừa rồi cô biết chiếc xe kia đi hướng nào.
“Đầu đường trước mặt quẹo trái”
..........
Ở thành phố B, Dương Tử Vân nhận được bưu kiện không có người gởi không có địa chỉ rất nghi ngờ. Thật may là chuyển phát nhanh đều trải qua quá trình kiểm nghiệm, nếu không bà sợ đây là vật phẩm nguy hiểm.
Mở ra bên trong là một xấp hình. Nghiêm chỉnh mà nói đây là hình hôn lễ.
Sơ lược nhìn hai tờ, Dương Tử Vân liền nhận ra, cô gái trẻ này là người mà ngày trước ở cửa hàng bánh ngọt bị Phúc An nhận làm mẹ. Cô ấy còn trẻ tuổi như thế không nghĩ tới là đã kết hôn rồi.
Bà còn nghi ngờ người gửi hình có mục đích gì, liền phát hiện dưới tấm ảnh là mấy trang giấy đó là một phần bảng báo cáo.
Đem nội dung trong giấy nói ra xong Dương Tử Vân chấn kinh đến nổi nói không ra lời. Cô gái ấy đã ly dị hơn nữa đối với mọi người che giấu sự thật đã ly dị!
Trường không từ nhỏ yêu cầu hoàn mỹ, nếu nó biết chắc chắn sẽ không muốn cưới một cô gái không còn trong trắng. Nói cách khác Trường không hoàn toàn không biết chuyện này. Một cô gái nhìn rất tốt không nghĩ tới lại có quá khứ cùng tâm cơ như vậy. Ưng gia bọn họ nói gì cũng không thể tiếp nhận một người như vậy!
không được, phải nói cho Trường không biết mới được.
“ Phu nhân lão gia đã về”
Dương Tử Vân giật mình đứng lên, đem gói đồ chuyển phát nhanh nhét vào túi xách, vừa nhìn bốn phía tìm kiếm nơi cất giấu. Tai nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, bà liền nhét túi đồ vào dưới ghế salon.
Vỗ ngực thở gấp để cảm xúc của mình bình ổn trở lại.
không bao lâu sau một người đàn ông trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đi đến. Một đầu tóc ngắn đen như mực nhìn hết sức có tinh thần. Cao lớn thần sắc biểu hiện khẵng định ông xuất thân là quân nhân. Dáng đi mạnh mẽ đầy uy lực
“ Bà xã đang làm gì đó?” Ưng Chí Huân bước nhanh về phía vợ của mình, mặt không có cảm xúc gì nhìn thất bà xã trong nháy mắt liền trở nên mềm xuống.
“ không làm gì hết!” Dương Tử Vân lộ ra nụ cười nhưng có chút không được tự nhiên.
“ Sao vậy? Thần sắc là lạ, có chuyện gạt tôi à?” Ưng Chí Huân vặn lông mày nheo mắt lại lần nữa xác nhận biểu tình của vợ.
Dương Tử Vân vội vàng bắt được cánh tay của chồng, giọng nói mang theo mùi vị nũng nịu: “ không có, chỉ là vừa mới xem tivi nên mới như vậy”
Ưng Chí Huân tin, bởi vì vợ luôn vì những thứ không có dinh dưỡng trên TV có khóc có cười ông đã sớm thấy nhiều: “ Bà đó, tuổi đã cao còn như đứa nhỏ ngốc”
“ Ông đang ghét bỏ tôi đã già sao?”
“.....”