Hai thân thể dán vào nhau, Ưng Thượng tá gần đạt được mục đích thì trong phòng ngủ đột nhiên vang lên một tiếng..."Mẹ!!!!" Nhược Thuỷ trong cơn mê tình ái chợt tỉnh lại khi nghe tiếng bé con, đẩy Ưng Trường không ra, xoay người chạy đến phòng của con. Cậu bé vẫn say sưa ngủ, chắc là đang nằm mơ.
Ưng Trường không đẩy mền qua một bên, nhặt lại quần áo rơi rớt trên sàn nhà. Nhược Thuỷ đỏ mặt vọt vào phòng ngủ, cố tình không để ý gương mặt ấm ức của anh.
Mục đích sắp đạt được lại bị người khác phá đám, Ưng Thượng tá nhìn "tiểu đệ" của mình đang đứng nghiêm trang, ảo não trong lòng nắm tay thành quyền đánh một cú vào tường. Thật là tức chết!
Trong lúc lửa tình lấn áp lý trí, thời điểm nguy cấp không thể làm gì hơn, trốn vào phòng tắm nước lạnh, mặt nhăn nhó như muốn khóc.
......
Ưng Trường không là người có lai lịch lại quan hệ rộng rãi nên việc nhập học của con trai chỉ cần một ngày là hoàn thành các thủ tục.
Từ hôm ấy, Nhược Thuỷ và cậu bé bắt đầu cuộc sống gia đình. Buổi sáng đi chợ, làm thức ăn sáng rồi gọi nhóc con thức dậy, cho bé rửa mặt, ăn xong bữa sáng thì đưa bé đi nhà trẻ rồi sau đó mới đi làm.
Sau khi tan việc, rước nhóc con rồi cùng nhau về nhà, làm cơm tối. Sau bữa tối, cậu bé xem phim hoạt hình còn cô thì soạn bài.
Tóm lại, thời gian một ngày trôi qua thật nhanh, nhưng cũng rất phong phú. Ưng Trường không phần lớn thời gian không ở nhà, có con trai ở với cô nên cô cũng không cảm thấy quá buồn, tuy rằng cũng rất nhớ anh. Hơn nữa cậu bé tuy tuổi nhỏ nhưng rất đáng yêu khiến cuộc sống của cô thật là thú vị.
......
Vừa lúc cuối tuần được nghỉ một ngày. Nhược Thủy không muốn con trai ở nhà nhàm chán. Huống chi thời tiết cuối thu thật tốt, rất hợp để ra ngoài dạo chơi.
Vì vậy sau khi ăn sáng xong, Nhược Thuỷ định là đưa bé đi công viên vui chơi, nhưng lại sợ đến chỗ đông người không cẩn thận bé sẽ bị lạc hoặc bị thương thì không tốt.
Rốt cuộc Nhược Thuỷ mang cậu bé ra ngoài đi tản bộ vòng vòng. Hai bên đường toàn thân cây cao lớn, gió thu thổi nhẹ thật là thoải mái.
Dọc đường đi, cậu bé đi một chút dừng một chút, chơi rất vui vẻ.
"Mẹ ơi, xem nè!" Cậu bé nhìn thấy thứ gì đó trên mặt đất, chổng mông cúi xuống nhặt lên, rồi vui vẻ chạy tới khoe với cô.
Nhược Thủy nhận lấy và nhìn, thì ra là một loại trái cây màu đỏ nhìn đẹp mắt nhưng không thể ăn. Để trái cây vào trong bàn tay nhỏ bé của nhóc, cô dạy con: "Cái này chỉ có thể chơi, không thể ăn, biết không?"
Cậu bé cười híp mắt, rất nghiêm túc gật đầu một cái. "Dạ, con sẽ không ăn!" Lại vui vẻ chạy đi.
Nhược Thuỷ chuẩn bị băng qua đường nhưng vì là đường lớn sợ bé con không cẩn thận, nắm tay của nhóc đi đến lối đi bộ. Mặc dù xe không nhiều lắm nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn.
Đến trưa, hai người vừa lúc đi ngang qua một quán thức ăn nhanh. Nghĩ đến cậu bé rất thích ăn bánh ngọt, mà cô cũng không muốn phải về nhà ăn trưa rồi trở ra nữa, nên Nhược Thuỷ và nhóc con đi vào tiệm ăn.
"Con xem muốn ăn món nào nè?" Nhược Thủy ẵm bé con trên tay như lần đầu tiên gặp bé. Nhóc con cứ như vậy, tay chỉ loạn xạ cái gì cũng muốn, miệng cười khanh khách thật là khoái chí chọc cho Nhược Thuỷ và người bán hàng cũng vui lây.
Kể từ hôm được Ưng Trường không dạy bảo, cậu bé đều chính mình tự ăn, rất ít đòi cô đút. Cho nên Nhược Thủy đeo khăn quàng cổ lên cho bé, đưa bánh ngọt và cái muỗng cho bé, bé liền tự mình ăn bánh.
Thỉnh thoảng còn nghiêng đầu lên nhìn cô cười. Một hồi sau, cậu bé dùng cái muỗng một chút bánh ngọt, run rẩy đưa đến trước cô: "Mẹ ăn, mẹ ăn!"
"Mẹ có rồi, Phúc An ăn đi."
Cậu bé không chịu, uốn éo người bĩu môi." không nha, mẹ ăn, mẹ ăn!"
Nhược Thủy không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là để bé đút cô miếng bánh. Sau đó nhóc con cảm thấy rất vui, khanh khách cười, lại cuối xuống thưởng thức bánh ngọt trên dĩa.
Thỉnh thoảng nhân viên phục vụ bưng đồ đi ngang qua, cũng không nhịn được chọc bé, nựng nịu khuôn mặt nhỏ của bé. Bé con không sợ người lạ mà còn rất lễ phép, luôn cười híp mắt khiến cho ai cũng thích.
"Nhược Thủy, là cô à!"
Đột nhiên nghe tên mình, Nhược Thủy ngẩng đầu lên. Thì ra là Chân Chân. Trong lòng mặc dù không thích mấy, nhưng vẫn lễ phép cười cười. "Xin chào, thật trùng hợp."
"Phúc An, còn nhớ dì không?" Chân Chân lại xoay qua chỗ khác trêu chọc cậu bé.
"Chào dì!" Cậu bé hiển nhiên rất thân với cô gái này, híp mắt chào hỏi.
"Ai da, bé con thật ngoan!"
Nhược Thủy nhìn hai người trao đổi, trong lòng có chút không vui. Cô cứ nghĩ con trai với mình mới đặc biệt thân thiết, không ngờ đối với người phụ nữ khác bé cũng ngoan như vậy. (Edit: Hehe, cô nàng lại ăn dấm chua với con trai).
Chân Chân nựng nịu cậu bé xong, chỉ vào một cái ghế và hỏi Nhược Thủy: " không ngại tôi ngồi cùng chứ?"
Nhược Thủy mặc dù không ưa cô gái này lắm, nhưng lại không thể bất lịch sự từ chối, chỉ có thể cười cười gật đầu. "Dĩ nhiên là được!"
"Đúng rồi, anh Ưng không đi cùng với cô và cháu à?" Chân Chân miệng hỏi tay thì móc khăn giấy ra, lau một chút bánh kem nơi khóe miệng cậu bé.
Trong lòng Nhược Thủy cảm thấy bực bội khi thấy ai đó tước đi việc của mình. nhưng cô cũng hiểu không nên nhỏ nhen như vậy, dù sao thì mình mới là mẹ của bé. " anh ấy có chút việc."
Chân Chân mỉm cười gật đầu. "Cũng đúng. Đó là điểm không tốt của một quân nhân. Họ là người của quốc gia nên đôi khi không thể chu đáo với gia đình. Nên có nhiều người không muốn lấy chồng lính rồi chịu khổ."
Nhược Thủy không hiểu cô gái này nói thế là có ý gì, chỉ cười, không đáp lại.
"Đúng rồi, chuyện lần trước, thành thật xin lỗi. Miêu Miêu em ấy tính còn trẻ con, rất tùy hứng, cô ngàn vạn lần đừng để ý. Thật ra cũng không trách được em ấy. Ban đầu khi chị Cổ Tranh chia tay với anh Ưng, anh ấy đã đau buồn trầm lặng một thời gian. Trong lúc đó, người có thể làm cho anh ấy vui vẻ cũng chỉ có Miêu Miêu, cho nên hai bác ở nhà mới thật an tâm và hài lòng với cô dâu tương lai này. Cô bé cũng không nghĩ là chị Cổ Tranh sẽ quay về nên cũng không quá gấp gáp chuyện chung thân của bọn họ. không ngờ lúc này cô lại xuất hiện, hơn nữa cô và chị Cổ Tranh dáng dấp thật giống nhau, em ấy quá nóng lòng mới xảy ra sự cố như vậy. Dù sao thì em ấy tuổi cũng còn nhỏ, hi vọng cô có thể tha thứ cho sự bồng bột của nó!"
Cô gái này miệng nói nhỏ nhẹ như là rất có thành ý, nhưng từng chữ từng câu giống như dao nhọn cố ý đâm vào lòng Nhược Thuỷ.
Cổ Tranh? Đây chắc là tên của bạn gái của Ưng Trường không ngày xưa. Ưng Trường không thì ra là cũng có người trong lòng, cũng bởi vì người ta rời khỏi mà đau lòng trầm mặt một thời gian.
"Nhược Thủy, cô không sao chứ?" Chân Chân đưa tay quơ quơ trước mặt Nhược Thủy, trên mặt còn giả bộ ra vẻ áy náy. "Thật xin lỗi, tại tôi không tốt, không nên nói lung tung. Cô ngàn vạn lần đừng nói lại với anh Ưng nhe, nếu không anh ấy nhất định sẽ trách tôi!"
Nhược Thủy nhìn gương mặt giả vờ thành khẩn của cô ta, trong lòng không có cảm giác. nhưng bất luận thế nào, cô cũng không muốn ở trước mặt tình địch yếu thế. Cười gượng lắc đầu, làm bộ như tâm tình không bị ảnh hưởng: " không sao, ai mà lại không có quá khứ chứ. Quan trọng là, hiện tại người có thể cùng nắm tay ăn đời ở kiếp với anh ấy là tôi, đúng không?"
Chân Chân sửng sốt, ngay sau đó gật đầu một cái. Tại sao cô gái này lại dửng dưng như vậy, lại không quan tâm đến quá khứ của chồng mình, "Đúng vậy. Chuyện qua rồi không quan trọng, quan trọng là hiện tại."
Nhược Thủy gượng cười, cầm khăn tay lau miệng cho con trai nhưng trong lòng thật khó chịu.
Chân Chân nhìn Nhược Thuỷ đang cúi đầu cẩn thận lau miệng cho Phúc An, cặp mắt của cô ta nheo lại, ánh mắt thoáng nhìn rất lạnh lẽo, trong lòng thầm nghĩ, "Nhược Thủy, thật ra quá khứ của cô như thế nào, không thể cho người khác biết sao?"