Mấy ngày sau!
Hạ Tử Sâm đã thưa chuyện với hai bên gia đình, cả hai nhà đều vui vẻ dông ý, Hạ Như Ân lúc này cũng đã chính thức công khai mối quan hệ với Phong Thần Vũ.
Mọi chuyện trên mạng đều đã được cô giải quyết xong, còn về Cao Hạ Diệp cô ta đã phải nhập viện nằm mấy tháng, chân tay đều bị thương, gia đình cô ta cũng đã phải trả giá khi đã đụng đến Mã Gia.
Khi cô biết bố mẹ có cơ ngơi như vậy thì cô đã không khổ sở lập nghiệp, biết vậy nằm ở nhà ăn bánh xem hoạt hình, Mã Lâm và Mã Lan cũng giao lại công ty cho hai đứa con của mình.
Tất cả công việc ở Pháp cô đều chuyển về lại Trung, cô muốn về Pháp giải quyết một lần cho xong, nhưng vẫn có người mãi không cho cô về vẫn bám lấy người cô không rời.
"Em không được về Pháp lỡ em lại trốn anh thì sao, anh sẽ cho người qua bển giải quyết thay em, vợ phải ở đây với anh." Phong Thần Vũ ngồi trên ghế sofa cô thì bị anh nhấc bổng ngồi trên người mình, anh ôm chặt lấy cô.
"Anh nhõng nhẽo quài vậy, buông em ra coi.." Hạ Như Ân thở dài muốn thoát ra khỏi vòng tay cứng chắc của anh.
"Không buông.
"Mà con đâu rồi anh." Hạ Như Ân đi làm về không thấy cậu bé đâu.
Hạ Như Ân đã dọn đồ về ở lại căn biệt thự thân quen kia, mọi người hầu trong nhà không thay đổi ai tất cả đều như vậy
Mọi người thấy cô chở về liền vui vẻ chạy lại ôm cô, cô cũng rất vui khi thấy mọi người vẫn còn nhớ mình, lúc tưởng cô mất mọi người đã khóc hết nước mắt, lúc thấy cô về mà cười ra nước mắt, những giọt nước mắt ấy là hạnh phúc.
"Anh cho con về ông bà cố chơi rồi" Phong Thần Vũ đã cho Nam Kiên đi cùng cậu bé về nước A mà chơi cùng ông bà một thời gian.
"Sao anh không bảo em, để em về cùng con thăm ông bà nội." Hạ Như Ân đánh vào vai anh.
"Không cần đâu, ông bà bảo chừng nào đám cưới của chúng ta ông bà về.
"Ai thèm cưới anh chứ" Hạ Như Ân bĩu môi nói.
"Ăn bánh kem này. " Phong Thần Vũ đút một thìa bánh kem lớn vào miệng cô, Hạ Như Ân nhai vài cái thì thấy một cái gì nó rất cứng, cô liền nhả ra tay
Vào khoảng khắc cô nhả nó ra, đèn trong nhà đều được tắt, chỉ còn lại những chiếc nến thắp lên ánh sáng, từ trên trần nhà cao vút kia, rơi những chiếc bong bóng kèm theo những chiếc hoa hồng đỏ tươi rơi xuống.
Thứ cô vừa nhả ra đó là một chiếc nhẫn kim cương lấp la lấp lánh, viên kim cương đó là 5.5 cart không quá to so với tay cô.
Phong Thần Vũ lấy chiếc nhẫn từ trên bàn tay cô, anh đứng dậy quỳ một gối xuống, đưa chiếc nhẫn kim cương trước mặt cô, quản gia chạy lại đưa một bó hoa hồng to cho anh.
Hạ Như Ân định hình lại mới biết anh đang cầu hôn mình.
"Vợ à, 5 năm trước anh không có một lời cầu hôn chính thức dành cho em, cũng không có nhẫn cưới hay hoa, chỉ biết kéo tay em vào cục dân chính bây giờ anh sẽ cầu hôn em.
"Khi biết em về nước, em lại chối em không phải Hạ Như Ân mà là Donna anh đã không tin đó là sự thật, ở trong quán bar em còn tát anh rất đau đấy, nhưng cái tát em không làm anh đau bằng anh làm em tổn thương sâu sắc.
"Anh cứ nghĩ em và Dương Kỳ là vợ chồng nên mới có Andre nhưng anh đã sai khi biết đứa bé là con anh, và em vẫn yêu anh, anh vui lắm anh tự nói với mình rằng phải dành lại em và con từ tay Dương Kỳ
"Anh đã làm được điều đó, dành lại vợ và dành lại con
"Năm năm qua anh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, đã làm tổn thương em và con rất nhiều anh rất tự trách mình hiện tại anh chỉ muốn yêu thương em và con muốn được ở cạnh em suốt quãng đời còn lại.
"Hạ Như Ân em đồng ý gã cho anh không?" Phong Thần Vũ đã nói ra hết những lời nói mình muốn nói
Hạ Như Ân vì hạnh phúc khi nghe những lời anh nói, cô đã rơi nước mắt, Phong Thần Vũ thấy cô khóc anh liền lấy tay gạt đi.
"Em đồng ý" Hạ Như Ân đã đưa bàn tay trước mặt anh, Phong Thần Vũ đã đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út cho cô.
Phong Thần Vũ ôm lấy cô vào lòng, mọi người thấy anh và cô như vậy cũng hạnh phúc lây.
"Đồng ý rồi, sinh thêm cho anh một cô công chúa xinh đẹp như vợ anh đó" Phong Thần Vũ vui vẻ nói, Hạ Như Ân nhìn anh đánh nhẹ vài cái vào lòng ngực anh.
Cả hai đã trao cho nhau nụ hôn hạnh phúc nhất cuộc đời.
****
Phong Thiên Di lúc này vẫn còn trong thời kì ốm nghén, cô luôn nôn
Hạ Tử Sâm lo lắng.
"Vợ à, em không sao chứ.
"Em không sao, anh ngủ trước đi.
Nửa đêm, Phong Thiên Di nhẹ nhàng ngồi dậy, cô bước qua bước lại người Tử Sâm vài cái, vì cô vừa xem trên mạng, làm như vậy chồng sẽ ốm nghén thay vợ.
Cô có chút không tin nên đã thử nghiệm.
***
Sáng hôm sau!
"Oẹt oẹt" Đúng như mong đợi, trong bữa ăn cô không buồn nôn, người buồn nôn lại là anh, anh ói đến xanh cả mặt Thiên Di cười tít cả mắt