Đường Tâm Nhan gần như là bị hai người đàn ông lôi đến trước xe.
Mặc Trì Uý trực tiếp hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra khuôn mặt không cảm xúc nhưng vẫn đẹp trai đến mức khiến người khác nghẹt thở kia của anh.
“Tổng giám đốc Mặc, xin hãy để tôi nhắc nhở một chút, chúng ta đã ly hôn rồi, người của anh hạn chế tự do của tôi, tôi có quyền báo cảnh sát.”
Đường Tâm Nhan lạnh giọng nói, cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Mặc Trì Uý trong hoàn cảnh thế này.
Mặc Trì Uý nhàn nhạt nhếch môi lên.
“Đừng quá thân cận với Trình Tử Thanh.” Cuối cùng cũng nghe được giọng nói khàn đặc quyến rũ nhưng vẫn khiến người khác mê muội kia của Mặc Trì Uý.
“Tôi thân cận với ai thì có liên quan gì tới anh? Tổng giám đốc Mặc, hình như anh quản rộng quá rồi đấy, xin anh và thuộc hạ của mình sau này hãy cách xa tôi ra, tôi không muốn có bất cứ tiếp xúc gì với mấy người nữa.”
Đường Tâm Nhan dùng sức giãy dụa nhưng hai người đàn ông lại không có vẻ gì là muốn buông tay, hết cách, vì muốn tránh né ánh nhìn từ đôi mắt đen sâu thẳm như biển kia của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan đột nhiên cúi đầu xuống cắn mạnh một cái vào cánh tay một trong hai tên đàn ông.
Không ai ngờ được Đường Tâm Nhan lại làm ra động tác thô bạo như vậy, người đàn ông bị đau theo phản xạ buông tay ra.
Người còn lại cũng bị cô dọa giật mình, vô thức buông lỏng cái tay vẫn luôn nắm lấy cổ tay cô ra.
Đường Tâm Nhan có lại được tự do liền ác độc trừng Mặc Trì Uý một cái sau đó đi về phía nhà trọ.
“Nếu em và anh ta quá mức thân cận thì anh không ngại bắt con về lại bên cạnh mình đâu.” Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Uý vang lên rõ ràng bên tai Đường Tâm Nhan.
Có ý gì? Anh muốn giành con với mình?
Nghe thấy câu này Đường Tâm Nhan lập tức hoảng hốt, cô lại lần nữa chạy đến trước xe Mặc Trì Uý.
“Anh dựa vào cái gì mà đòi giành con với tôi? Mặc Trì Uý, trừ phi tôi chết nếu không tôi sẽ không bao giờ giao con cho anh đâu.” Con trai chính là động lực để cô tiếp tục sống, nếu động lực này cũng không ở bên cạnh thì cùng với chết đi có gì khác nhau đâu?
Nét hoảng hốt trên mặt và sự bất an trong mắt Đường Tâm Nhan đều khiến Mặc Trì Uý cực kỳ đau lòng, nhưng bây giờ ngoại trừ uy hiếp thì anh thật sự không biết phải dùng cách gì để có thể khiến Đường Tâm Nhan cách xa người đàn ông nguy hiểm Trình Tử Thanh kia.
“Chỉ cần em và Trình Tử Thanh còn có bất cứ tiếp xúc gì thì anh đảm bảo sẽ bắt con đi, em nên biết rằng với năng lực của anh, em… không có cách nào đối chọi với anh được.”
Nói xong câu này Mặc Trì Uý trực tiếp kéo cửa sổ xe lên rồi nhanh chóng ra lệnh cho tài xế lái đi, anh thật sự sợ rằng nếu mình còn tiếp tục nhìn vào đôi mắt tràn đầy hoảng sợ kia của Đường Tâm Nhan thì anh sẽ mềm lòng.
“Mặc Trì Uý, tôi hận anh.”
Nhìn theo chiếc xe đã chạy xa, Đường Tâm Nhan liền phẫn nộ gào lên.
Cho đến khi chiếc xe đã biến mất trong tầm mắt của mình cô mới dừng lại lời mắng chửi trong miệng.
Đường Tâm Nhan về đến nhà, sắc mặt cô cực kỳ khó coi, chỉ cần nghĩ tới Mặc Trì Uý sẽ bắt con đi thì nỗi bất an trong lòng cô lại càng mãnh liệt thêm.
“Tâm Nhan, cô về rồi à?” Vừa mới đổi dép lê xong thì bên tai liền truyền tới giọng nói trầm thấp của Trình Tử Thanh.
Sao anh ta lại ở trong nhà mình?
Nhớ tới lời uy hiếp của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan theo bản năng muốn đuổi Trình Tử Thanh đi, nhưng ngay lúc này mẹ lại từ phòng bếp đi ra.
“Hôm nay mẹ có hơi không thoải mái, may mà Tử Thanh ở lại chăm sóc đứa nhỏ, nếu không mẹ thật sự sẽ ngã xuống mất, vậy nên mẹ giữ cậu ấy ở lại nhà ăn cơm.”
Lời của mẹ khiến cho Đường Tâm Nhan vốn định đuổi Trình Tử Thanh đi cũng chỉ có thể vứt ý nghĩ này ra khỏi đầu.
“Tâm Nhan, chắc không phải cô định đuổi tôi đi đấy chứ? Nếu cô cảm thấy tôi ở đây sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cô thì tôi có thể lập tức rời đi ngay.”
Luôn không nhận được câu trả lời của Đường Tâm Nhan, Trình Tử Thanh không khỏi đi đến trước mặt cô nghiêm túc nói.
“Không… không phải, tôi không có ý đó, chỉ là vừa nãy mới xảy ra một vài chuyện nên tâm trạng không được tốt cho lắm, Tử Thanh, anh đừng hiểu lầm, mẹ tôi là thật lòng muốn giữ anh lại ăn bữa tối đó.”
Đường Tâm Nhan nhận ra được vừa nãy mình im lặng không nói đã khiến Trình Tử Thanh nảy sinh hiểu lầm nên cô liền vội vàng giải thích.
Nghe được lời giải thích của cô, Trình Tử Thanh liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Anh cứ tự nhiên ngồi đi, tôi đi xem đứa bé.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu này liền trực tiếp đi về phía phòng con trai.
Nhìn thấy con trai cưng đang nằm trong giường trẻ em ngủ say, Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng thơm lên má cậu bé một cái.
Cục cưng, con yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì thì mẹ cũng sẽ không để con rời khỏi mẹ đâu.
Đường Tâm Nhan thề trong lòng.
Lúc ăn bữa tối, bởi vì có Trình Tử Thanh ở đây, sự hài hước của anh ta đã khiến mọi người vui vẻ trong suốt quá trình ăn cơm.
Ăn xong bữa tối anh ta liền chu đáo giúp Liễu Nguyệt thu dọn bàn ăn, rửa chén đĩa. Thấy dáng vẻ rửa chén đĩa vô cùng quen thuộc kia của Trình Tử Thanh, Đường Tâm Nhan có hơi bất ngờ, xem ra làm bạn gái anh ta chắc là một chuyện rất hạnh phúc nhỉ.
“Tâm Nhan, có muốn ăn chút trái cây không? Bác gái vừa cắt xong đó.”
Trình Tử Thanh đi đến bên cạnh Đường Tâm Nhan cười nói.
Đường Tâm Nhan nở một nụ cười xinh đẹp.
“Mẹ tôi thật sự rất thích anh đấy.”
Trình Tử Thanh gật đầu.
“Tôi cũng rất thích tiếp xúc với bác gái, bác ấy là một người rất tốt.” Sau khi Trình Tử Thanh nói xong câu này liền nhìn đồng hồ: “Thời gian đã không còn sớm, tôi không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi nữa, đợi ngày khác có thời gian tôi sẽ mời cô, bác gái và cả thằng bé tới nhà tôi làm khách.”
Đường Tâm Nhan tiễn Trình Tử Thanh ra tới cửa, anh ta rời đi khiến cô thở phào một hơi.
“Nhan Nhan, con người Tử Thanh rất tốt, hay là con suy xét một chút đi? Mẹ có thể nhìn ra được cậu ấy rất thương yêu Duệ Nhân.”
Liễu Nguyệt vừa thu dọn phòng bếp xong liền đi đến bên cạnh con gái, dáng vẻ cứ như bà mai mà giới thiệu các điểm tốt của Trình Tử Thanh.
Nhìn đôi mắt đang hận không thể có đàn ông tiếp nhận mình kia của mẹ, Đường Tâm Nhan chỉ có thể bất lực thở dài.
“Cho dù không có đàn ông thì con vẫn có thể chăm sóc tốt cho mẹ và đứa nhỏ được mà.” Đường Tâm Nhan nói.
Biết con gái là đang từ chối chuyện quen đàn ông nên Liễu Nguyệt cũng chỉ có thể bỏ cái ý nghĩ này đi. . Chính chủ, 𝒓ủ bạn đọc ch𝑢ng { 𝗧RU𝘔 𝗧RU𝑌ỆN.Vn }
“Reng…”
Đường Tâm Nhan vốn đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, khi nghe thấy tiếng điện thoại reo liền lập tức quay về phòng.
Lúc nhìn thấy số gọi đến là của Mặc Trì Uý, cô nghĩ cũng không thèm nghĩ liền lập tức cúp điện thoại.
Cô hoàn toàn không muốn nhận điện thoại của Mặc Trì Uý vì vậy liền ném điện thoại qua một bên.
Đường Tâm Nhan tưởng rằng rằng với sự cao ngạo của Mặc Trì Uý thì sau khi mình cúp điện thoại, anh chắc chắn sẽ không gọi lại nữa, nhưng không ngờ không bao lâu điện thoại lại reo lên.
“Nhan Nhan, là ai vậy? Sao lại không nghe máy?” Liễu Nguyệt đang ngồi trong phòng khách, nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục không ngừng thì không khỏi có hơi bất ngờ hỏi.
“Do điện thoại có vấn đề rồi mẹ, con đang sửa đây.”
Không muốn để mẹ lo nên sau khi điện thoại vang lên không lâu thì cô đã ấn phím nghe máy.
“Chúng ta đã ly hôn rồi.” Chưa đợi Mặc Trì Uý nói gì thì giọng nói lạnh lẽo của Đường Tâm Nhan đã từ từ vang lên.