Bởi vì lúc Đường Tâm Nhan thuê phòng cực kỳ cẩn thận lại cộng thêm tính chất công việc không cần ra ngoài của cô, nên cho dù Trì Chi Hành có phái người đi tìm tung tích của hai mẹ con bọn họ thì ba ngày trôi qua cậu ta vẫn không tìm được bất cứ manh mối gì.
Điều này khiến Mặc Trì Uý cực kỳ sốt ruột, e sợ hai mẹ con bọn họ đã gặp phải nguy hiểm gì đó.
“Anh tư, anh yên tâm đi, người phụ nữ của anh còn kiên cường hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, cô ấy sẽ không cho phép mình và con trai xảy ra chuyện đâu.”
Thấy Mặc Trì Uý tràn đầy lo lắng như vậy Trì Chi Hành liền vội vàng an ủi, mấy ngày nay anh tư vẫn luôn tích cực làm phục hồi chức năng, tuy hiệu quả không tốt lắm nhưng Trì Chi Hành lại sợ anh sẽ vì không tìm được mẹ con Đường Tâm Nhan mà mất đi lòng tin.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không từ bỏ đâu.”
Mặc Trì Uý nói xong câu này liền dùng sức đem hai tay chống lên xe lăn muốn nhúc nhích thân thể của mình, vẫn giống như trước kia, anh lại lần nữa vì hai chân vô lực mà từ xe lăn ngã xuống.
“Anh tư…”
Thấy Mặc Trì Uý té ngã, Trì Chi Hành và bác sĩ điều trị đứng bên cạnh đều bị dọa sợ, vội vàng đi lên trước đỡ anh dậy.
“Tôi… tôi không sao.”
Mặc Trì Uý yếu ớt nói.
Vì muốn bản thân nhanh chóng hồi phục, dù chỉ có một tia hy vọng Mặc Trì Uý cũng không muốn từ bỏ, vậy nên anh không thèm quan tâm đau đớn trên người mà vẫn luôn không ngừng yêu cầu bản thân tập bài tập hồi phục, cho dù là động tác đứng dậy vô cùng đơn giản thế này thì khi anh làm cũng đã cực kỳ mất sức.
Thấy anh tư hoàn toàn là dựa vào ý chí để chống đỡ thế này, hàng mày Trì Chi Hành nhăn chặt lại.
…
Vì để có thể tìm được mẹ con Đường Tâm Nhan, Trì Chi Hành quyết định ra tay từ chỗ người phụ nữ của mình.
“Anh sao thế? Sao hôm nay lại tự mình chuẩn bị bữa tối?”
Cố Nhiễm Nhiễm từ công ty trở về, vừa bước vào phòng khách liền ngửi được một mùi thơm nức mũi khiến cô ấy cực kỳ tò mò mà đi vào phòng bếp.
Cố Nhiễm Nhiễm cực kỳ kinh ngạc khi thấy Trì Chi Hành đang chuẩn bị bữa tối.
“Em mau đi rửa tay, lập tức có thể bắt đầu ăn rồi.”
Trì Chi Hành cười nói, ánh mắt nhìn về phía Cố Nhiễm Nhiễm còn nhiều thêm vài phần nhu tình.
“Được, nghe anh hết.”
Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng đổi một bộ đồ ở nhà sau đó mới quay lại phòng ăn, thấy đồ ăn tràn đầy sắc hương vị trên bàn cô liền không chờ nỗi mà cầm đũa lên.
“Thế nào? Mùi vị ra sao?” Trì Chi Hành đặt một bát cơm trước mặt cô ấy, nhẹ giọng hỏi.
“Ngon lắm, có thể sánh với đầu bếp năm sao rồi.” Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy tham lam vừa cười vừa nhét hết thức ăn ngon trước mặt vào miệng.
Thấy dáng vẻ uống ăn tràn đầy vui vẻ của cô ấy, Trì Chi Hành liền vừa lòng gật đầu.
“Gần đây em có liên lạc với Tâm Nhan không? Cô ấy không có gì cần chúng ta giúp đỡ sao?”
Trì Chi Hành làm như vô ý hỏi tới.
Nhắc đến Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm liền bất lực lắc đầu, đồ ăn ngon trước mặt dường như cũng trong phút chốc trở nên vô vị.
Cô ấy buông đũa xuống, trong đôi mắt to lấp lánh ánh nước tràn ra vẻ không biết làm sao.
“Em thật sự không biết bây giờ cậu ấy sống ở đâu, nhưng cậu ấy có gọi điện thoại cho em, anh có thể thông qua số điện thoại tra ra được chỗ cậu ấy đang sống không? Vì dù sao em biết anh có quen biết bạn bè làm bên mảng này.”
Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy mong đợi mà nhìn Trì Chi Hành.
Tuy dùng cách này tra ra được chỗ ở của chị em tốt thì có hơi không quang minh chính đại, nhưng không gặp được cô, Cố Nhiễm Nhiễm thật sự cực kỳ lo lắng.
“Được, em đưa số điện thoại cho anh, anh lập tức nhờ bạn bè điều tra xem.”
Trì Chi Hành nhìn thấy được một tia hy vọng.
Bởi vì nóng vội muốn tìm được chị em tốt nên Cố Nhiễm Nhiễm cũng không hoài nghi gì với phản ứng của Trì Chi Hành.
Lúc nhận được tờ giấy ghi số điện thoại từ tay Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành liền lập tức gọi điện thoại cho bạn.
Mười phút sau, người bạn kia liền gửi tin tức tới.
“Có phải có kết quả rồi không?” Thấy sau khi cúp điện thoại trên mặt Trì Chi Hành lộ ra nụ cười, Cố Nhiễm Nhiễm liền vội vàng hỏi.
“Đúng vậy, tra được rồi, em có muốn bây giờ qua đó gặp cô ấy không?”
Trì Chi Hành nói, cậu ta cũng muốn đến nơi Đường Tâm Nhan đang ở chụp một ít ảnh hai mẹ con bọn họ, như vậy cũng coi như là một loại trả lời cho anh tư, hơn nữa cũng có thể khiến anh tư yên tâm.
“Được, bây giờ chúng ta đi thôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm vội vàng lôi kéo Trì Chi Hành ra khỏi biệt thự, ngay cả quần áo mặc ở nhà đang mặc trên người cũng không thay.
Trên đường đi đến nhà Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành đã vào chợ mua rất nhiều đồ trẻ con dùng, sau đó mới bao to bao nhỏ đi đến trước nhà trọ Đường Tâm Nhan đang sống.
“Nơi này là nhà cậu ấy? Anh chắc chắn chứ?”
Đứng ngay trước cửa, Cố Nhiễm Nhiễm có hơi không xác định mà hỏi Trì Chi Hành.
Trì Chi Hành xách đầy đồ trên tay tỏ vẻ bất lực.
“Cô gái, trên người anh treo nhiều đồ thế này, em cho rằng anh sẽ tùy ý đùa giỡn sao?”
Cố Nhiễm Nhiễm gật gật đầu sau đó nhanh chóng ấn chuông cửa.
Đường Tâm Nhan đang làm việc nghe thấy có tiếng chuông cửa liền không khỏi có hơi bất ngờ, chẳng lẽ là chủ nhà đến thu tiền nước? Nhưng chẳng phải lúc thuê nhà mình đã nộp luôn rồi sao?
Nếu không phải chủ nhà thì là ai? Mình sống ở đây đâu có nói với bất cứ ai đâu.
“Tâm Nhan, là ai đến vậy nhỉ?”
Liễu Nguyệt cũng nghe thấy tiếng chuông cửa nên liền ôm đứa nhỏ đi đến trước phòng Đường Tâm Nhan, bà có hơi bất an hỏi thăm, từ khi lần trước bị người ta đập phá hết đồ đạc trong nhà thì mỗi lần nghe thấy có tiếng động Liễu Nguyệt đều cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
“Con đi xem thử, không sao đâu mẹ.”
Đường Tâm Nhan an ủi nói sau đó liền đi đến trước cửa, thông qua mắt mèo trên cửa cô thấy được Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành đang đứng bên ngoài.
Sao bọn họ lại biết được mình đang sống ở đây?
Lúc nhìn thấy hai người họ Đường Tâm Nhan tràn đầy bất ngờ, cô nhớ rất rõ mỗi lần nói chuyện với Cố Nhiễm Nhiễm thì mình đều chưa từng nói địa chỉ đang sống cho cô ấy.
“Tâm Nhan, tớ biết cậu ở trong đó, mau mở cửa ra đi, nếu không cánh tay người đàn ông của tớ sẽ thật sự bị phế đấy.”
Đợi hồi lâu không nghe thấy tiếng mở cửa, Cố Nhiễm Nhiễm liền hướng vào bên trong gào lên.
Hết cách Đường Tâm Nhan chỉ có thể mở cửa ra, thấy cô mở cửa, Cố Nhiễm Nhiễm đứng bên ngoài mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Hai người…” Thấy trên cánh tay Trì Chi Hành treo không dưới mười cái túi Đường Tâm Nhan liền kinh ngạc nói.
“Mấy thứ này đều là đồ mua cho Duệ Nhân đó, mà trên tay tớ là bữa tối lát nữa chúng ta sẽ ăn, toàn bộ đều là thứ cậu và bác gái thích ăn.”
Cố Nhiễm Nhiễm vừa cười vừa nói, cô ấy đơn giản quét mắt một vòng, sau khi xác định được phương hướng phòng bếp thì liền xách đồ ăn ngon trong tay đi về phía phòng bếp.
“Đừng hỏi tại sao tôi biết được chỗ cô sống, cô nên biết rằng đối với tôi mà nói thì đây không phải vấn đề gì khó.”
Thấy được ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của Đường Tâm Nhan rơi trên người mình, Trì Chi Hành liền cười nói.
Đường Tâm Nhan tỏ vẻ bất lực.
“Cậu ngồi đi, tôi vào phòng bếp xem thử.”
Sau khi Đường Tâm Nhan vào phòng bếp, Trì Chi Hành liền lập tức mở điện thoại lên chụp xung quanh, khi nhìn thấy Liễu Nguyệt ôm đứa nhỏ bước ra khỏi phòng, cậu ta liền lập tức đi lên phía trước cẩn thận từng li từng tí lưu lại hình ảnh của đứa bé vào điện thoại.