Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 654: Người phụ nữ của tôi ở đâu?




Mặc Trì Úy nhíu chặt mày.

“Tôi hiểu cô ra, cô ta không vô hại như những gì cô ta biểu hiện ra đâu.”

Nghe thấy Mặc Trì Úy nói ra đáp án chắc chắn như vậy, Trì Chi Hành lập tức gọi điện thoại cho bạn.

Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng đứng bên cạnh đợi, thế nhưng khoảng mười phút sau, Trì Chi Hành đã có được đáp án do bạn gửi tới.

“Gần đây quả thật Triệu Hân Hân có liên hệ với một người trong điện thoại, thế nhưng tài liệu về số điện thoại đó lại ở trạng thái khóa máy suốt.”

Trì Chi Hành nói cho Mặc Trì Úy kết quả mà bạn anh ấy điều tra ra được.

Mặc Trì Úy gật đầu.

“Tôi lập tức đi tìm cô ta, hai người ở đây đợi tin tức.”

Dưới tình huống điện thoại không cách nào liên hệ với Triệu Hân Hân, Mặc Trì Úy nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Cố Nhiễm Nhiễm vốn định đi tìm Triệu Hân Hân với Mặc Trì Úy, nhưng lại bị Trì Chi Hành ngăn lại.

“Tránh ra, chó ngoan không cản đường.”

Nhìn thấy Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm đã đau không chịu nổi, nhưng cô vẫn bày ra vẻ mặt bình tĩnh đối diện với Trì Chi Hành.

“Anh tư sẽ giải quyết được thôi, em đi chỉ làm vướng chân.” Giọng nói khản đặc của Trì Chi Hành vang lên, nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm, ánh mắt anh dần xuất hiện cảnh Cố Nhiễm Nhiễm nói ra hai chữ chia tay.

Mỗi lần cảnh tượng này xuất hiện giống như con dao đâm vào tim Trì Chi Hành.

“Anh… anh ốm rồi?” Nhìn thấy một lớp mồ hôi trên trán Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm vẫn không thể nào khống chế được sự lo lắng của mình, cô nhẹ giọng hỏi.

Cố Nhiễm Nhiễm không cách nào che giấu được ánh mắt lo lắng của mình, điều này khiến trái tim Trì Chi Hành đau nhói. Anh đột nhiên dùng sức ôm Cố Nhiễm Nhiễm vào lòng, điên cuồng hôn lên môi cô.

Khoảng thời gian này, bản thân anh vẫn luôn nghĩ cách tới gần người phụ nữ này, nhưng cô hết lần này tới lần khác từ chối anh, thậm chí còn chuyển ra khỏi nhà của mình. Khoảng thời gian này đối với Trì Chi Hành mà nói, rõ ràng đang giày vò khủng khiếp mà.

“Ưm…” Đột nhiên bị Trì Chi Hành ôm lấy, Cố Nhiễm Nhiễm hoảng loạn rồi, bây giờ lại bị anh ấy hôn, Cố Nhiễm Nhiễm đột nhiên có cảm giác sụp đổ.

Sự nhiệt tình của Trì Chi Hành dần dần quấn đi hết lí trí của Cố Nhiễm Nhiễm, cô hận sự kiên trì của bản thân đang biến mất đi từng chút một.

Cố Nhiễm Nhiễm cho rằng mình sẽ ngạt thở trong nụ hôn nồng nhiệt này, thế nhưng khi hơi thở của cô trở nên khó khăn, Trì Chi Hành đã kết thúc nụ hôn.

“Thu lại lời chia tay, chúng ta… bắt đầu lại, có được không?” Bàn tay lớn của Trì Chi Hành vuốt ve chiếc cằm xinh xắn của Cố Nhiễm Nhiễm, thâm tình nhìn cô ấy.

Nhìn vào đôi mắt hoa đào thâm tình của Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm ngây người.

Một lúc lâu sau, cô ấy mới thoát ra khỏi tâm tư của mình.

“Không, chúng ta đã kết thúc rồi, đã kết thúc rồi, không thể ở bên nhau được nữa.”

Cố Nhiễm Nhiễm đau khổ nói, thẳng thừng đẩy Trì Chi Hành ra.

“Tại sao? Cho anh một lí do, Cố Nhiễm Nhiễm, chúng ta đã chia tay một lần rồi, em chắc chắn muốn chia tay lần tiếp theo nữa chứ?”

Trì Chi Hành đau khổ nhìn Cố Nhiễm Nhiễm, lần đầu tiên anh yêu một người con gái, nhưng tất cả khổ đau cũng do người phụ nữ này tạo ra hết.

“Em…”

Cố Nhiễm Nhiễm nghẹn lời, cô ấy muốn nói cho Trì Chi Hành biết chuyện mình đã không thể mang thai được nữa, thế nhưng… thế nhưng lời nói tới bờ môi lại bị cô nuốt xuống lại.

“Chúng ta… mãi mãi không thể quay về được quá khứ nữa rồi.”

Nói xong câu này, Cố Nhiễm Nhiễm chạy thẳng ra khỏi văn phòng của Mặc Trì Úy.

Nhìn thấy bóng lưng cô chạy đi, Trì Chi Hành đau khổ đập xuống bàn, sự tổn thương trong đáy mắt hiện rõ.

Mặc Trì Úy lái xe với tốc độ của cơn gió, lập tức đi đến bệnh viện giáo sư Triệu nằm.

Trong phòng bệnh chỉ có một mình giáo sư Triệu, khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, ông có hơi ngạc nhiên.

“Trì Úy, có chuyện gì sao?” Giáo sư Triệu khẽ khàng hỏi, sự tăm tối trong đáy mắt Mặc Trì Úy khiến ông dự cảm có chuyện gì đó đã xảy ra, mà nó lại liên quan đến Hân hân.

Anh nghi ngờ Triệu Hân Hân, nhưng khi đối diện với Triệu Hân Hân, Mặc Trì Úy vẫn rất tôn trọng ông.

“Hân Hân đâu? Cô ta ở đâu?”

Mặc Trì Úy vội vàng hỏi, anh có một loại dự cảm, chỉ cần tìm thấy Triệu Hân Hân, anh chắc chắn có thể biết được người phụ nữ của mình đang ở đâu.

“Hân Hân?” Nghe thấy Mặc Trì Úy tìm con gái mình, trong lòng giáo sư Triệu càng lo lắng hơn: “Con bé đi mua hoa quả rồi, chắc sắp về rồi đấy.”

Mặc Trì Úy gật đầu, anh đi ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng tới cửa thang máy đợi.

Đợi gần mười phút, nhưng vẫn không nhìn thấy Triệu Hân Hân đi ra khỏi thang máy. Mười phút này khiến Mặc Trì Úy hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là đau khổ.

Cuối cùng khi đợi mười lăm phút, Mặc Trì Úy nhìn thấy Triệu Hân Hân đi ra khỏi thang máy.

“Trì Úy, sao anh lại ở đây?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy đứng ở cửa, Triệu Hân Hân cảm nhận được gì đó, thế nhưng cô ta không bày ra dáng vẻ kinh ngạc gì.

“Anh tới thăm bố em sao? Cơ thể ông ấy đã hồi phục lại nhiều lắm rồi, bác sĩ nói mấy ngày nữa là có thể xuất viện rồi.” Triệu Hân Hân cười nói.

“Chúng ta đi vào đi, bố nhìn thấy anh nhất định sẽ rất vui đấy.”

Một tay Triệu Hân Hân cầm hoa quả, tay kia định khoác cánh tay Mặc Trì Úy, thế nhưng… thế nhưng tay cô ta còn chưa chạm vào da Mặc Trì Úy thì bàn tay lớn của Mặc Trì Úy đã nắm chặt cằm cô ta rồi.

“Người phụ nữ của tôi ở đâu?” Giọng nói như xuất phát từ địa ngục ấy khiến Triệu Hân Hân giật nảy mình, giọng nói lạnh lẽo vô cùng.

Triệu Hân Hân hơi bất an, thế nhưng cô ta vẫn bày ra dáng vẻ không biết gì như cũ.

“Trì Úy, anh đang nói gì đấy? Người phụ nữ của anh ở đâu sao em biết được? Không phải anh đã làm sai chuyện gì rồi đấy chứ?”

Triệu Hân Hân bất hạnh nói.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy không có chút nhiệt độ nào, đôi mắt đầy nguy hiểm híp lại vào nhau, nó dần xuất hiện ánh sáng rét lạnh như điện.

“Triệu Hân Hân, tôi không phải người nhẫn nại, tôi sẽ không cho cô quá nhiều thời gian để suy xét đâu. Nếu như người phụ nữ của tôi bị thương gì thì tôi bảo đảm sẽ khiến cô phải bồi thường lại hết, tôi sẽ để cô nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết, hối hận khi sống trong thế giới này.”

Mặc Trì Úy phẫn nộ nói, giọng nói không mang theo chút tình cảm nào, giống như cơn gió lạnh đầu mùa.

“Em… em không biết anh đang nói gì, bố vẫn còn đang đợi em, em đi về phòng trước.” Triệu Hân Hân dùng sức đẩy Mặc Trì Úy ra, nhanh chóng đi về phía phòng bệnh của giáo sư Triệu.

Chỉ là cô ta chưa bước được mấy bước thì bàn tay lớn của Mặc Trì Úy đã nắm chặt cánh tay cô ta lại.

Cơn đau đột ngột khiến Triệu Hân Hân phát ra tiếng kêu đau.

“Nói, người phụ nữ của tôi rốt cuộc ở đâu?” Mặc Trì Úy vẫn nộ, bàn tay lớn dùng sức rất mạnh. Triệu Hân Hân tin rằng, chỉ cần anh dùng sức thêm chút nữa, cánh tay mình có thể sẽ bị cắt đứt mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.