Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 364




Chương 364

Bây giờ anh đã nắm được nhược điểm của Ngô Thành Nam, nhưng mà ông cụ Ngô là một nhân tố không thể xác định được.

Ông nội Hoắc gật gật đầu, tỏ vẻ rất hài lòng đối với lời nói của Hoắc Tùng Quân: “Ừ, cứ làm như vậy đi. Với tính tình như vậy của Ngô Thành Nam, sớm muộn gì cũng sẽ khiến cho ông cụ Ngô thất vọng và buồn lòng. Chờ khi thời cơ gần chín mùi thì cháu hãy tung ra, đến lúc đó ông cụ Ngô sẽ hoàn toàn thất vọng về cậu ta, không cần cháu làm cái gì thì ông ấy cũng sẽ đích thân đuổi Ngô Thành Nam ra khỏi cửa”

Ngô Thành Nam vẫn chưa biết Hoắc Tùng Quân đã nắm được đẳng chuôi.

Anh ta đang nổi giận với quản gia.

“Tới bây giờ các người vẫn chưa tìm ra người tôi muốn tìm sao? Đã lâu như vậy rồi, sao lại vô dụng như vậy!”

Vẻ mặt quản gia vô cùng phiền não, nhìn Ngô Thành Nam nói: “Cậu chủ, chúng tôi cũng hết cách rồi, do lúc đó xảy ra hỏa hoạn nên camera giám sát bị hỏng, dựa theo cách cậu nói, chúng tôi cũng chỉ biết đó là một người đàn ông trung niên mặc áo vest màu xám, như vậy thì phạm vi quá rộng, đến nỗi chúng tôi không thể biết được người đó là khách của bữa tiệc hay là khách qua đường, là người của thành phố An Lạc hay là người của tỉnh thành khác, cậu cũng không nhớ được tướng mạo của người đó, cho nên, cho nên thật sự rất khó để tìm: Quản gia nói xong, trong lòng không ngừng oán giận.

Nếu như thật sự có thể tìm được người đó, thì nhà họ Hoắc cũng sẽ không bị An Bích Hà che mắt nhiều năm như vậy. Nhà họ Hoắc bây giờ cũng đang tìm kiếm tung tích của ân nhân, nhưng cũng chỉ có thể hy vọng rằng vị ân nhân đó sẽ tự tìm tới cửa.

Chuyện này so với mò kim đáy biển còn khó hơn.

Ngô Thành Nam nghe xong liền trầm mặc, sắc mặt vô cùng khó coi.

Anh ta nghe nói Hoắc Kỳ đang tìm ân nhân cứu mạng của Hoáắc Tùng Quân thì chỉ muốn nhanh chóng tìm ra trước, để biến người đó trở thành người của mình, rồi đặt bên cạnh Hoắc Tùng Quân.

Nhưng lại không ngờ rằng nước cờ tìm người này lại khó đi như vậy.

Ngô Thành Nam cau chặt chân mày, một hồi lâu sau trong mắt chợt lóe lên tia sáng sắt lạnh, anh ta vẫy tay với quản gia.

Quản gia không rõ chuyện gì đi qua.

Ngô Thành Nam nhẹ giọng nói: “Nếu như đã không tìm được người, vậy thì tìm người mạo danh, tốt nhất là người của chúng ta” Như vậy thì cũng không cần xúi giục gì, trực tiếp sắp đặt một cây đỉnh vào đó.

Quản gia nghe xong thì cau chặt chân mày: “Cậu chủ, bên phía Hoắc Kỳ cũng có không ít người đến mạo danh, tất cả đều bị vạch trần đuổi ra ngoài, thì chúng ta cũng khó mà thành công được” Ngô Thành Nam cười lạnh một tiếng: “Chuyện này nhỏ thôi!” Cách phân biệt ân nhân cứu mạng là thật hay giả của nhà họ Hoắc, chẳng qua là từ miệng của người phục vụ năm đó mà biết được một chút, còn có lời nói của An Bích Hà.

Anh ta cũng là một nhân chứng chân chính, chuyện anh ta biết được còn nhiều hơn cả bọn họ.

“Ông chỉ cần tìm một người thích hợp thông minh lanh trí một chút, những chuyện tiếp theo sau đó cứ giao cho tôi” Ngô Thành Nam vung tay ý bảo quản gia đi ra ngoài, người hầu gái phía sau nghe xong, thì lặng lẽ rời đi theo cửa sau của phòng khách.

Cô ta vừa mới đi, Ngô Thành Nam liền liếc nhìn về hướng đó một cái, rồi sau đó đứng dậy ánh mắt u ám đi theo.

Cô hầu gái trốn ở sau vườn, lặng lế lấy điện thoại di động ra, ấn gọi điện.

Đầu dây bên kia cũng không biết có chuyện gì mà chậm chạp không nghe máy.

Trong lòng cô ta vô cùng lo lắng, đợi một hồi lâu, cuối cùng thì bên kia cũng bắt máy, cô ta liền vội vàng mở miệng, muốn đem chuyện mà Ngô Thành Nam sắp xếp nói ra, thì đột nhiên có một bàn tay to lớn vươn ra giật lấy điện thoại của cô ta.

Nhìn thấy màn hình điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng của ông cụ trợ lý: “Alo, cô gọi đến có việc gì không? Trả lời đi, alo!” Sắc mặt Ngô Thành Nam lạnh lùng cực điểm, vô cảm ngắt máy.

Người hầu nữ bị sự xuất hiện bất thình lình của anh ta dọa cho một phen mặt xanh như cắt không còn một giọt máu, run sợ nói: “Cậu, cậu chủ,…” Ngô Thành Nam nghịch điện thoại trong tay, ánh mắt ảm đạm nhìn cô ta: “Lần trước chuyện An Bích Hà ở chỗ tôi, cũng là do cô nói cho ông cụ biết đúng không” Người nữ hầu toàn thân run rẩy không dám nói.

Trong lòng Ngô Thành Nam vô cùng tức giận, đá vào chân cô ta một cách thô bạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.