Chương 363
Triệu Khôi Vĩ không thể nhìn thấy thông tin, nhưng khi anh ta nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng của tổng giám đốc Hoắc nhà mình thì liền hiểu được kết quả.
Anh ta nói bằng giọng cảm thán: “Thật không ngờ, người mà ông cụ Ngô bồi dưỡng hai mươi mấy năm nay lại không phải là cháu ruột của mình, nếu như tin tức này truyền ra thì chỉ sợ ông ta sẽ chịu một cú sốc rất lớn” HoắcTùng Quân bỏ tài liệu này vào lại trong túi hồ sơ, sau đó cất vào trong ngăn kéo phòng làm việc.
Triệu Khôi Vĩ nhìn thấy hành động này của anh thì tỏ vẻ khó hiểu: “Tổng giám đốc Hoắc, anh không định đưa phần tài liệu này cho ông cụ Ngô sao?”
Phía trước, Ngô Thành Nam liên tiếp nhắm vào Hoắc Kỳ, nhảy nhót lung tung, giống như con gián đánh hoài không chết.
Chỉ cần tổng giám đốc nhà họ Hoắc giao phần tài liệu này đi thì trong nháy mắt có thể hạ gục được người này, tại sao tổng giám đốc Hoắc không tính toán đến việc dùng phương pháp giải quyết thô bạo nhưng đơn giản này?
HoắcTùng Quân nhẹ nhàng liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Vẫn chưa đến lúc” Tuy rằng Triệu Khôi Vĩ cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng tổng giám đốc Hoắc, anh ta lặng lẽ đi ra ngoài.
HoắcTùng Quân nhìn túi hồ sơ ở trong ngăn kéo, lộ ra một nụ cười lạnh.
Bây giờ ông cụ Ngô vẫn còn tình cảm với Ngô Thành Nam, dù sao cũng đã nuôi dưỡng bên cạnh hơn hai mươi năm. Cho.
dù là con chó hay con mèo thì nhiều năm như vậy cũng có thể đối xử giống như người thân, huống chỉ là một con người sống SỜ SỜ.
Nếu lúc này đưa kết quả giám định ra, cho dù ông cụ Ngô không giao nhà họ Ngô cho Ngô Thành Nam thì cũng sẽ vì tình cảm mà cho Ngô Thành Nam không ít tài nguyên.
Trần Bách Nhã là một ví dụ, anh ta bây giờ chính là nhờ sự quan tâm của ông cụ mà lăn lộn ở nhà họ Ngô cũng không tồi.
Điều mà Hoắc Tùng Quân lo lắng nhất chính là bây giờ ông cụ Ngô đã lớn tuổi, không còn sát phạt và quyết đoán giống như xưa, tương đối coi trọng tình cảm.
Người con trai duy nhất đã qua đời, nói không chừng ông ta xem Ngô Thành Nam là một nơi để gửi gắm tình cảm của mình, cho dù biết anh ta không phải là cháu ruột của mình thì cũng sẽ giả vờ như không biết.
Đây là kết quả tồi tệ nhất.
Cho nên bây giờ Hoắc Tùng Quân vẫn cần phải làm một việc.
Đó chính là điều tra xem Ngô Thành Nam có biết chuyện nào hay không!
Cậu chủ nhà họ Ngô có con hay không? Nếu có thì đứa bé kia bây giờ đang ở đâu? Ngô Thành Nam làm thế nào để tìm tới nhà họ Ngô, làm thế nào để giả mạo và thay thết Tất cả những điều này đều cần phải hiểu rõ, như vậy mới có thể dễ dàng xuống tay.
Sau khi nhận được giấy giám định, Hoắc Tùng Quân gọi điện báo việc này cho ông nội.
Khi ông nội Hoắc nghe được kết quả này thì im lặng rất lâu. Ông nội bây giờ cũng trạc tuổi với ông cụ Ngô, hai người cùng ở một địa vị giống nhau, tâm tình đại khái cũng giống nhau. So với Hoắc Tùng Quân thì ông nội càng có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để hiểu được tâm trạng của ông cụ Ngô hơn.
Nghĩ đến hoàn cảnh của ông cụ Ngô thì ông nội thở dài một hơi: “Ông Ngô cũng là một người đáng thương, lúc trẻ thì mất vợ, đến tuổi trung niên thì mất con, bây giờ Ngô Thành Nam chính là người mà ông ấy gửi gắm toàn bộ tình cảm, nếu như biết được tin tức này thì nhất định sẽ chịu không nổi cú sốc, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì”
Hoắc Tùng Quân sửng sốt một chút rồi gật đầu, nói: “Ông nội cứ yên tâm, cháu không định nói với ông ấy vào lúc này.
Cháu muốn làm rõ mọi chuyện trước, tốt nhất là có thể tìm được người thừa kế chân chính của nhà họ Ngô, sau đó mới có thể hoàn toàn tống cổ Ngô Thành Nam ra khỏi cuộc chơi” Ngô Thành Nam ghi hận trong lòng đối với anh, sớm muộn gì cũng sẽ là một tai họa ngầm, nếu có thể hoàn toàn giải quyết thì là việc tốt nhất.