Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 339




Chương 339

Khi hai người đang bàn luận, bố Hoắc cũng ngừng suy nghĩ vui đùa của mình mà ngồi xuống bên cạnh, sắc mặt rất nghiêm túc.

Nghe vậy liền chen vào một câu: “Bố nhớ rõ khi cậu chủ lớn nhà họ Ngô rời khỏi nhà họ Ngô, cho đến khi Ngô Thành Nam quay về mang theo tin cậu ấy đã chết, trước sau cũng chỉ có tám năm, khi Ngô Thành Nam về cũng đã tám tuổi, chẳng lẽ lúc cậu chủ lớn nhà họ Ngô bỏ trốn, người bạn gái đã mang thai rồi?”

Lúc bố Hoắc nói mấy lời này, nét mặt mang theo vẻ không tin lắm: “Bố với cậu lớn nhà họ Ngô tuy rằng quan hệ không quá thân thiết, nhưng cũng biết cậu ấy là người vô cùng chính trực, chuyện khác người nhất trong cuộc đời chính là bỏ trốn, lẽ nào nguyên nhân bỏ đi chính là vì bạn gái đã mang thai sao”

Ông nội Hoắc và Hoắc Tùng Quân nghe xong liền liếc mắt nhìn nhau.

Nói như vậy thì không nói làm gì, nếu đúng thật là vậy, chỉ sợ Ngô Thành Nam thật sự chính là cháu nhà họ Ngô.

“Chúng ta ngồi đây bàn bạc cũng chẳng được gì, để con phái người đi điều tra một chút” Hoắc Tùng Quân quyết định rất nhanh.

Ông nội Hoắc gật đầu: “Phái nhiều người chút, thời gian lâu chút cũng không sao, Ngô Thành Nam vài năm trước đây cơ bản cũng đã nắm trong tay Ngô Đạt, nếu thật sự có vấn đề, chỉ sợ anh ta cũng đã thu dọn sạch sẽ dấu vết từ sớm rồi”

Hoắc Tùng Quân gật đầu: “Được”

Chỉ có bố Hoắc ngồi ở sô pha vẫn còn hơi giật mình, miệng nói: “Nếu Ngô Thành Nam không phải con cháu nhà họ Ngô, chỉ sợ không khí nhà Ngô sẽ thay đổi”

Hoắc Tùng Quân nghe vậy chỉ lạnh lùng nhếch miệng.

Không khí thay đổi cũng tốt, cái tên khốn Ngô Thành Nam này, vẫn nên bị chèn ép nhiều hơn chút, nếu thật sự bị anh ta nắm hết quyền lực, nhà họ Hoắc còn phải đề phòng anh ta nhiều hơn rồi.

Anh đang nghĩ ngợi, nghe thấy âm thanh từ trên lầu liền quay đầu lại nhìn bố Hoắc: “Bố, mẹ con làm gì ở trên lầu vậy, sao có tiếng động lớn như – Bố Hoắc vẫn còn đang đắm chìm vào suy nghĩ của chính mình, không ngẩng đầu lên: “Còn có thể làm gì nữa sao, dọn dẹp đồ đạc của bà ấy, với mấy món đồ trang sức vàng ngọc nữa”

Trên lầu, phòng của mẹ Hoắc đã biến thành một biển toàn quần áo.

Xuân Hạ Thu Đông, quần áo và đồ dùng hằng ngày cho bốn mùa, còn có đầm dự tiệc, đồ ở nhà, đủ loại kiểu dáng, thậm chí còn có những bộ không còn sản xuất nữa, là loại phiên bản giới hạn trên toàn thế giới, cái gì cũng có.

Bạch Hoài An trước kia chỉ cảm thấy bản thân vì để mở.

rộng tâm nhìn mà đã xem qua rất nhiều tài liệu, có cả những kinh nghiệm thiết kế từ rất lâu, thế nhưng những mấy bộ quần áo này rồi, vẫn cảm thấy bản thân xem như thế vẫn chưa đủ.

Thậm chí giữa mấy bộ quần áo mà mẹ Hoắc lấy ra, đều có thể có được rất nhiều linh cảm, vì linh cảm chỉ thoáng qua trong chốc lát, Bạch Hoài An liền nảy ra một ý, hay dùng điện thoại ghi chú lại.

Mẹ Hoắc thấy cô như vậy cũng không sốt ruột thu dọn lại tủ quần áo của mình, hơn nữa còn đem hết đủ loại kiểu dáng trang phục mà mình cất rất kĩ ra, hào hứng thảo luận với Bạch Hoài An.

Cô cũng không phải là không thích, mấy bộ trang phục này đã trải qua nhiều năm như vậy, bản thân không hề có cơ hội được tiếp nhận, nhất là lấy tư cách khách hàng để nói.

Nhắc đến quần áo là có thể nói rõ ràng mạch lạc như vậy, Bạch Hoài An nghe thấy hai mắt liền lấp lánh.

Lúc này liền kéo tay mẹ Hoắc nói: “Bác gái, chờ con từ Paris về, mở phòng làm việc, nếu dì không có việc gì bận, có thể cùng với con, hai chúng ta cùng nhau kinh doanh”

Mẹ Hoắc sửng sốt một hồi lâu, nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Bạch Hoài An, trong lòng cũng sôi sục.

Trước kia khi bà ở nhà, người nhà cũng không mong bà có thể gầy dựng sự nghiệp, chỉ cần bà có thể gả vào nhà nào tốt một chút. Sau khi gả vào nhà họ Hoắc, phía trên có ông nội mạnh mẽ, phía dưới có con trai suốt ngày bày mưu lập kế, bà cũng chẳng có gì để lo lắng, cùng chồng ung dung hưởng cuộc sống nhàn nhã.

Bây giờ vừa nghe Bạch Hoài An nói vậy, trong lòng bà đột nhiên vô cùng xúc động, chính mình cũng muốn khẳng định bản thân không phải một người vô dụng chỉ biết đánh mạt chược, đi dạo phố mua sắm đồ đạc.

Cảm xúc này trong lòng, khiến mẹ Hoắc xúc động vô cùng Bố chồng và chồng cũng hạn chế bà ở phương diện này, mẹ Hoắc liền nghe theo nội tâm trong lòng, lập tức trả lời Bạch Hoài An: “Được, có điều bác gái cũng chẳng cần gì, chỉ ở phòng làm việc của con giúp đỡ vài thứ thôi là được.”

Bạch Hoài An lắc đầu: “Không đâu, sao có thể không chia lợi nhuận chứ, con dù sao cũng là kinh doanh tư nhân, dù sao cũng là tâm huyết và sức lực của bác gái, nhận thù lao là chuyện dĩ nhiên”

Mẹ Hoắc ngoài miệng nói: “Con như vậy thật là xa cách quá, như đang trả ơn vậy”

Nhưng trong lòng lại như nở hoa, không phải vì tiền, mà là vì lời nói của Bạch Hoài An không phải là khách sáo, mà là thật tâm đồng ý với bà.

Hai người hào hứng bàn luận trong căn phòng toàn quần áo.

Mẹ Hoắc trong lòng vô cùng xúc động, đem ra vật mà mình cất rất kỹ khi còn trẻ, đưa cho Hoài An.

Bạch Hoài An vội vàng từ chối: “Đây là tác phẩm ở đẳng cấp cao, vô cùng có giá trị, bác gái cất giữ nó nhiều năm như vậy, nhất định là rất thích nó, con không thể lấy của bác gái được”

Mẹ Hoắc lắc đầu, thấy cô không nhận, trực tiếp kêu người hầu đỡ mình dậy, nói với Bạch Hoài An: “Bác quả thật rất thích, nhưng quần áo đẹp như vậy, để ở phòng của bác, bác cũng chẳng mặc, thật lãng phí quần áo đẹp. Con còn trẻ, còn nhiều lúc cần mặc đến, càng có thể trưng bày chúng như buổi triển lãm. Coi như đây là một chút lòng thành của bác gái, con đừng từ chối”

Mẹ Hoắc thật sự rất thích thu thập những thứ xinh xắn, có tính nhan khống ẩn bên trong, thấy có người mặc quần áo xinh đẹp tới vậy, tâm tình cũng vô cùng dễ chịu.

Hai người hợp lực, dưới sự giúp đỡ của người hầu, cuối cùng cũng thu dọn xong tủ quần áo của mẹ Hoắc.

Cả ngày cũng mệt đến đổ mồ hôi.

Vừa đúng lúc Hoắc Tùng Quân đi vào, mẹ Hoắc vội vàng giúp Bạch Hoài An, đẩy cô vào ngực Hoắc Tùng Quân: “Hoài An đổ mồ hôi nhiều như vậy, con mau đưa con bé đi tắm rửa đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.