Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 277




Chương 277: Tôi có lòng tốt nhắc nhở bà

“Bà làm cái gì!” Bà Trần và mẹ Hoắc vốn đã không hợp nhau, bà ta vốn dĩ muốn đi xử lý vết thương nhưng lại bị bà ấy cứng rắn mà ngăn lại, hơn nữa hiện tại tâm trạng của bà ta rất không tốt, vì vậy lập tức quát lên.

Vẻ mặt của Mẹ Hoắc cứng đờ, nghiêm túc mà nhìn bà ta rồi nói: “Bà Trần, tôi có lòng mà nhắc nhở bà, sau lưng bà có một mảng sởi màu đỏ rất lớn, vừa nãy lúc vẩy tóc tôi có nhìn thấy, tôi khuyên bà tốt nhất nên đi bệnh viện kiểm tra một chút đi”

Mẹ Hoắc không có khả năng lấy chuyện này ra nói đùa, bà Trần lập tức hốt hoảng, vội vàng vén tóc lên để chị em tốt xung quanh xem giúp mình, mình sẽ biết rõ hơn.

Kết quả giống như lời mẹ Hoắc nói, làn da trắng như tuyết phía sau đã mọc đầy nốt sởi màu đỏ, lít nha lít nhít, rất đáng Sợ.

“Bà Trần, không chỉ phía sau lưng, làn da ở phía dưới váy cũng có rất nhiều nốt sởi” Bên trong giọng nói của vị khách nữ giúp bà ta kiểm tra tràn đầy hoảng hốt, vội vàng buông váy của bà ta ra, lui về sau mấy bước, giống như có bệnh truyền nhiễm gì đó.

Tất cả mọi người bị thái độ của cô ấy ảnh hưởng nên đều lui về sau mấy bước.

Cái bệnh sởi này ai biết có truyền nhiễm hay không, nhìn hồng hồng, lít nha lít nhít, rất dọa người, trong lúc nhất thời không có ai dám đến gần bà Trần.

“Bà Trần, nơi này tương đối xa, bệnh viện gần nhất cho xe cứu thương đến cũng phải mất không ít thời gian, tài xế của bà ở cổng cổng hản là chưa đi, tôi đề nghị bà hiện tại đi đến bệnh viện luôn. Nhưng bà cũng không cần quá lo lắng, bệnh sởi này nhìn qua cũng chỉ là bệnh mề đay bình thường thôi, để cho an toàn thì tốt nhất bà hãy mang bộ váy này đi kiểm tra, kiểm tra xem có phải nguyên nhân dị ứng”

Tốc độ lan ra của vết sởi quá nhanh, hơn nữa nhìn qua cũng rất nghiêm trọng, nói không chừng vải vóc váy có thành phần hóa học không tốt gì đó.

Bà Trần nghe thấy cô nói như vậy thì cũng đỡ lo lắng, bà ta cũng cảm thấy nguyên nhân của vết sởi trên người mình là do váy. Thế là vội vàng bảo chủ nhà tìm bộ váy khác đến, bà ta trước hết thay bộ váy khác.

Lúc bà ta đi theo người hầu lên lầu, cũng không biết có phải quá hốt hoảng hay không, lòng bàn chân bị chệch với thang lầu một chút, trực tiếp ngã sấp “ba” một tiếng.

Lúc ngã xuống, hai cái đùi vì chống đỡ thân thể, vô ý bước một chút, kết quả bởi vì váy thật chặt, lại may không tốt lắm, phần đuôi cá từ chỗ bờ mông trực tiếp rách ra.

Việc càng mất mặt hơn là bà Trần còn đang đứng trên bậc thang, vốn đã đứng cao hơn với tất cả khách khứa trong bữa tiệc, hơn nữa lại thêm chuyện mới vừa gây sự chú ý, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người bà ta.

Cho nên bộ dạng bà ta ngã sấp xuống còn bị rách váy đều được khách khứa thu sạch vào đáy mắt.

Người hầu vội vàng dùng đồ vật che lại dáng vẻ chật vật của bà ta, đỡ bà ta đứng dậy.

Bạch Hoài An nghe thấy lời nói của mẹ Hoắc, nhìn về phía bậc thang, khóe miệng có chút cong lên.

Bà Trần có muốn đi chết hay không thì cô không biết, nhưng hiện tại bà ta chắc chắn rất muốn giết chết An Bích Hà.

Trước đó cô còn nói với Hoắc Tùng Lâm sớm hay muộn thì An Bích Hà cũng sẽ tự mình tìm đường chết thôi, không nghĩ rằng báo ứng lại đến nhanh như vậy.

Tiếp xúc một lúc ngắn ngủi với bà Trần này, Bạch Hoài An có thể nhìn ra tính tình của bà ta rất tệ, so với mẹ Hoắc trước kia thì chỉ có hơn chứ không kém, An Bích Hà lần này phải nếm mùi đau khổ rồi.

`…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.