Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 86




“Vô cùng cảm ơn các vị có thể đến.” Tần Tự nắm tay Hạ Chi Khanh đi đến chỗ cầu thang cao hơn để tất cả khách khứa đều có thể nhìn thấy bọn họ. “Tần Tự tôi vô cùng vinh hạnh có thể mời được các vị đến. Nếu cảm ơn, Tần Tự tôi cũng không nhiều lời. Nhưng mà tối hôm nay mẹ tôi nhiều lần dặn dò muốn công bố một sự kiện, Tần Tự tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy rằng việc này để cho em trai tôi Tần Thành nói là thích hợp nhất.”

Anh ta vừa dứt lời, Tần Thành liền dắt tay Tưởng Tịch đi qua.

Trong đại sảnh có người lờ mờ đoán được cái gì, sắc mặt nhìn không tốt lắm. Tưởng Tịch chỉ tiếp nhận những ánh mắt đánh giá không tốt này, bình tĩnh tự nhiên đi lên cầu thang trải thảm đỏ.

Tần Tự, Hạ Chi Khanh lùi lại nửa bước. Tần Thành hắng giọng, ánh mắt dạo qua một vòng trong đại sảnh, không lâu thì nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đã nhiều ngày có một số truyền thông đặc biệt để ý đến quan hệ của tôi và cô Tưởng. Cho nên, hôm nay tôi liền mượn cơ hội này nói rõ một chút.”

Có người lén lút lấy bút ghi âm ra.

Tần Thành chậm rãi gợi lên khoé môi, nhìn người nọ mở nút bút ghi âm, rồi mới nói: “Cô Tưởng không phải là tình nhân hay bạn gái của tôi.”

Người cầm bút ghi âm nọ nhẹ nhàng thở ra. Đồng thời, cửa đại sảnh lặng yên không một tiếng động mở ra, có người tới trễ đi vào.

Tầm mắt Tần Thành nhìn người tới trễ đúng hai giây thì rời đi, nói tiếp lời vừa rồi: “Chúng tôi cũng không phải là bạn bè. Trên thực tế, cô Tưởng là vợ của tôi, chúng tôi đã kết hôn hơn một năm trước. Bởi vì không muốn phức tạp chuyện xây dựng sự nghiệp của cô ấy, cho nên vẫn không công khai với mọi người.”

Phía dưới yên lặng đến nửa phút.

Tần Thành hoàn toàn không thèm nhìn tới, cười cười, cầm tay Tưởng Tịch lên, dưới ánh đèn, một cặp nhẫn kim cương sáng lấp lánh tượng trưng quan hệ của bọn họ.

Phương Duệ cười khổ lui ra phía sau, lùi đến không thể lùi được nữa thì mới dừng lại.

Anh tin tưởng những lời này của Tần Thành không chỉ nói với những người có mục đích với Tưởng Tịch trong đại sảnh này, mà còn nói với anh.

Nhưng, bọn họ kết hôn đã hơn một năm, tại sao truyền thông lại không có một chút tin tức nào?

Phương Duệ cảm thấy miệng đắng nghét. Anh thích một người nhiều năm như vậy, cuối cùng ngay cả người đó kết hôn mà cũng không biết.

Quả thật rất thương tâm.

Nếu không phải trong đại sảnh có nhiều người, Phương Duệ khẳng định mình sẽ lập tức rời đi.

“Cậu út.” Vừa rồi ở trên cầu thang Tưởng Tịch liền nhìn thấy Phương Duệ, đi xuống lầu nhìn thấy sắc mặt của cậu không tốt liền nói với Tần Thành một tiếng rồi lập tức chạy lại đây.

“Tiểu Tịch.” Phương Duệ khổ sở mỉm cười. “Tôi còn nghĩ khi nào thì uống rượu mừng của cháu, thì ra cháu đã kết hôn từ lâu.”

“Cháu cũng không ngờ.” Tưởng Tịch cười. “Cháu đã nghĩ là sau ba mươi tuổi mới kết hôn.”

Kiếp trước cô sống đến hai lăm hai sáu tuổi, Nguyên Tấn Thần cũng không có một câu đề cập đến chuyện kết hôn, quan hệ của bọn họ thuỷ chung dừng lại ở bạn trai bạn gái. Cho nên tới kiếp này, ngay từ đầu cô không có nghĩ tới kết hôn. Dù sao lứa tuổi này của cô cũng chỉ là ở đại học.

“Vậy các người…” Phương Duệ tạm dừng một chút. “Tổ chức hôn lễ khi nào?”

“Xem như là vào ngày mùng một tết năm trước, nhưng mà tổ chức ở Thuỵ Sĩ, lúc đó bên kia là ba mươi tết.” Tưởng Tịch cầm lấy hai ly rượu, đưa một ly cho Phương Duệ. “Cháu hiểu được quan tâm của cậu út đối với cháu, chuyện này là cháu không đúng.”

“Không sao.” Phương Duệ cảm thấy lòng mình tan nát thành phấn, nhưng trên mặt vẫn giả bộ ung dung nhàn nhã. “Cháu vui lòng là tốt rồi. Chị đã mất sớm, vốn chúng tôi nên chăm sóc cho cháu, nhưng đã phụ lòng của chị. Cháu đã quyết định như vậy, tôi không có gì để nói. Nhưng, cậu ta đối xử với cháu tốt chứ?”

“Rất tốt.” Tưởng Tịch nhìn thoáng qua người đang được nói tới là Tần Thành, vẻ mặt anh cứng ngắc, vô cùng không thích lôi kéo làm quen. “Anh ấy là người chồng tốt.”

Hạnh phúc sâu đậm trong mắt cô khiến Phương Duệ nhói đau, ngửa đầu uống hết ly champagne, tựa như nói giỡn: “Ngày nào đó cậu ta đối với cháu không tốt thì tôi sẽ ra mặt cho cháu.”

“Anh Phương là đang lo lắng cho Tưởng Tịch sao?” Tần Thành đột nhiên thoát khỏi người kia, híp mắt nói: “Cảm ơn anh Phương trước kia đã yêu mến Tưởng Tịch có thừa, tôi ở đây kính anh một ly.”

Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “yêu mến”.

Trong lòng Phương Duệ đau xót, lập tức nhận một ly khác, dứt khoát uống.

Khi tiệc chấm dứt là chín giờ tối. Tưởng Tịch tự mình tiễn mấy người Phương Duệ, Tề Minh Lật, Lục Mạnh Nhiên và Ti Dục, rồi mới trở về phòng ngủ.

Tần Thành đang ở ban công tiếp điện thoại.

“Cảm ơn, ngày mai tôi sẽ liên hệ với anh ta.”

“…”

“Cậu có thể cút đi.”

“…”

“Tôi đã gởi ý kịch bản kế tiếp cho cậu. Tốt nhất là viết nhanh lên, năm tới giờ này là tôi muốn nhìn thấy.”

“…”

“Phản đối không có hiệu quả. Bye.”

“Anh đang nói chuyện với Tiêu Diễn?” Tưởng Tịch đóng cửa lại, ngồi vào trước bàn trang điểm.

“Ừ. Cậu ấy đã viết xong kịch bản, qua vài ngày là có thể quay phim.” Tần Thành ôm cô từ sau lưng. “Bà Tần, em sắp bắt đầu bận rộn rồi.”

“Không phải còn phải tìm nhà đầu tư sao?” Tưởng Tịch gỡ xuống trang sức, cũng không quan tâm đến động tác của anh. Kịch bản phim chỉ là một mặt, nếu muốn chính thức quay phim thì còn phải chờ các nguồn đầu tư. Trừ khi có thể lập tức tìm được nhà đầu tư lớn.

Tần Thành cười với cô ở trong gương. “Nhà đầu tư lần này là Tần thị và Tề thị. Hơn nữa… Chị cả cũng sẽ tham gia đóng phim.”

“Cái gì?” Động tác của Tưởng Tịch ngưng lại, giọng nói có chút kinh ngạc. “Chị cả cũng sẽ tham gia?”

“Chị cả đã đồng ý rồi.” Tần Thành hung hăng hôn cô một cái. “Chị cả là fan của em. Bà Tần, chúc mừng em, lại phải lên đầu đề trang báo một hồi. Để chị cả diễn vai phụ cho em, các fan sẽ xôn xao.”

Tưởng Tịch không biết nói gì cho phải. Lồng ngực cô trướng lên, những trống rỗng trước kia rốt cuộc giống như được lấp đầy.

…..

Ngày hôm sau quả nhiên báo chí như lời Tần Thành nói, tất cả đều đưa tin quan hệ của Tưởng Tịch và Tần Thành.

Tuy rằng là tiệc sinh nhật của Tần Tự, nhưng chỉ có một hai nhà báo là viết về Tần Tự và Hạ Chi Khanh ân ái như thế nào trong bữa tiệc. Những nhà khác thì hầu như cùng đưa tin thân phận của Tưởng Tịch.

Trên những trang web lớn cũng bùng nổ.

Tất cả mọi người đều nghĩ Tưởng Tịch là tình nhân được Tần Thành bao nuôi, là bị quy tắc ngầm, không thể gặp vẻ vang. Ai ngờ cuối cùng người ta là bà Tần hợp lệ, đã lấy giấy hôn thú, làm đám cưới, đang được sự bảo vệ của pháp luật.

Dưới tình huống như vậy, có người chịu không nổi.

Nhà lớn của Phương gia.

Mợ hai nhà họ Phương hung hăng ném tờ báo, chưa hết giận, lại đi đến trước tờ báo ở trên đất, dùng hai chân giẫm lên gương mặt lúm đồng tiền như hoa của Tưởng Tịch. Mợ cả nhà họ Phương nhìn đến bộ dáng dữ tợn của bà ta thì cười hả hê hừ một tiếng.

“Con tiện nhân Tưởng Tịch này, lại có thể giành chồng của Vi Vi.” Mợ hai nhà họ Phương gần như nghiến răng. “Hồ ly tinh không biết xấu hổ.”

Vi Vi nhà bọn họ chính miệng thừa nhận vì muốn gả cho Tần Thành mới vào giới showbiz, không ngờ đã để cho Tưởng Tịch nhanh chân đến trước một bước.

Mợ hai nhà họ Phương hận ở trong lòng. Tưởng Tịch là ai chứ, chỉ là một con điếm sa cơ thất thế không thể lên bàn tiệc, dám giành đàn ông với Vi Vi nhà bọn họ, cũng không lấy gương mà soi mình có ưu điểm gì? Dám làm cho Vi Vi nhà bọn họ đau lòng.

Mợ hai nhà họ Phương lửa giận công tâm, hoàn toàn quên rằng Tưởng Tịch người ta vào giới giải trí còn sớm hơn con gái bà ta, khi người ta kết hôn thì con gái nhà bà ta còn đang ở nước ngoài ra sức học MBA.

“Không được. Đàn ông mà Vi Vi thích, không thể để cho con tiện nhân Tưởng Tịch kia cướp đi.” Mợ hai nhà họ Phương cầm lấy di động. “Cho dù tôi liều nửa cái mạng này cũng phải cướp Tần Thành về cho Vi Vi.”

Mợ cả nhà họ Phương nhún vai, mặt lộ vẻ khinh thường.

Loại phụ nữ như thế này mà còn muốn tiếp tục chen vào vị trí nữ chủ nhân quản lý gia đình, quả thật là nói chuyện viễn vông.

Trong bệnh viện, Phương Vi Vi xem xong tờ báo, từ từ nhướng mày lên.

Tưởng Tịch là vợ của Tần Thành. Tin tức này thật tốt, vậy kế tiếp chơi càng kích thích hơn.

Đinh Mi nhìn nụ cười vô cùng quỷ dị của Phương Vi Vi, sờ sờ cánh tay.

“Tôi muốn xuất viện.” Phương Vi Vi ném tờ báo đi, xốc mền ngồi dậy, bộ dáng hăng hái, hoàn toàn không yếu đuối giống như đã bị thương té xỉu vào một ngày trước. “Chiều hôm nay trở về tiếp tục quay phim.”

“Nhưng đã xin nghỉ với đạo diễn rồi.” Đinh Mi run sợ trong lòng. “Nếu đã xin, không bằng nghỉ ngơi thêm vài ngày đi.”

“Chúng ta trở về sớm, không phải là đúng lúc gây ấn tượng tốt với đạo diễn Lý hay sao?” Phương Vi Vi tiếp tục cười. “Tôi nghĩ đạo diễn Lý càng thích diễn viên chuyên nghiệp hơn.”

Đinh Mi suy nghĩ, gật gật đầu, lập tức đi làm thủ tục xuất viện giúp Phương Vi Vi. Dĩ nhiên, trước hết là phải để lộ một chút tin tức với phóng viên nào đó.

…..

“Đạo diễn Lâm.” Tưởng Tịch khuấy cà phê. “Tuy rằng là phim của chồng tôi đầu tư, nhưng cũng không đại biểu tôi nhất định phải đóng. Nếu trong lòng ông có lựa chọn người tốt hơn, tôi nghĩ tôi sẽ không để ý.”

“Tưởng Tịch, thân là một diễn viên, mặc dù phải giữ lòng khiêm tốn, nhưng cũng không thể tự coi nhẹ mình.” Lâm Tu Dân nhấp một ngụm trà. Ông ta lớn hơn Lý Mặc vài tuổi, bởi vì quanh năm quay phim nghệ thuật kiên trì theo nguyện vọng của mình nên tiếng tăm không cao lắm. Nhưng ông ta là một người có thực lực, rất nhiều đạo diễn trẻ trong giới đều muốn tôn sùng ông ta làm thần tượng.

“Đạo diễn Lâm nói chơi.” Tưởng Tịch nhìn ra bên ngoài, cây ngô đồng của nước Pháp hai bên đại lộ đã nẩy mầm, màu xanh lục nhạt đập vào mắt khiến người ta nhẹ nhàng khoan khoái.

“Cô biết là tôi không nói chơi.” Lâm Tu Dân thoải mái pha trà. “Tôi chính là giám khảo Liên hoan phim Kim Ảnh năm rồi. Tưởng Tịch, tôi nhìn ra cô là một người có nhiều nỗi niềm mới có thể nhập vai đau thương một cách xuất sắc, mới có thể khiến cho khán giả khóc và cười theo mình trong suốt tình tiết bộ phim.”

“Cho nên, đạo diễn Lâm khẳng định tôi là nữ chính trong phim mới của ông?” Tưởng Tịch bật cười. Cô có thể nói là mình không có lời nào để nói đối với những lời của Lâm Tu Dân không?

“Khẳng định.” Lâm Tu Dân vừa tráng chung trà vừa nói: “Bốn diễn viên chính đã xác định xong, còn lại chỉ chờ xem ý của tổng giám đốc Tần và tổng giám đốc Tề.”

“Tôi có thể hỏi diễn viên chính là những ai không?”

“Cô, Nguyên Tấn Thần, Hạ Chi Khanh, Lâm Dật. Bốn người các cô tôi đều thích, về phần vai phụ, nói thật, tôi nhìn trúng Phương Vi Vi của quý công ty.”

“Phương Vi Vi?” Trong đầu Tưởng Tịch giật mình một cái, che đậy kinh ngạc trong đáy mắt, nói: “Đạo diễn Lâm thật coi trọng người diễn viên mới này?”

“Cũng không nhiều lắm, chỉ là cảm thấy được cô ta thích hợp với vai nữ phụ 3. Đương nhiên, đây chỉ là ý ban đầu, cụ thể còn phải xem tổng giám đốc Tề muốn hay không muốn thêm người.”

“Nếu tổng giám đốc Tề và chồng tôi cũng không tỏ thái độ thì sao?”

“Thì tôi cứ dựa theo ý của mình mà tuyển người.” Lâm Tu Dân giương mắt nhìn Tưởng Tịch. “Kịch bản phim rất hay, chỉ cần chọn đúng diễn viên thì phim sẽ trở thành một bộ phim kinh điển, nếu chọn sai người thì chất lượng của bộ phim sẽ giảm xuống.”

Tưởng Tịch nheo mắt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.