Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 49




Cô không cho tôi sống dễ chịu, tôi đây vì cái gì mà nhân nhượng đủ điều?

Nghĩ đến mình bị Andy ăn hiếp mười mấy năm, đầu Đinh Mi nóng lên, một mưu tính ngoài kế hoạch dần dần nổi lên trong lòng.

Ấn tượng của Andy đối với người chị này vẫn dừng lại ở giai đoạn lấy chuyện nhắc tới ba mẹ liền xìu xuống. Thấy Đinh Mi đứng đó không có vẻ mặt gì, thì cho rằng Đinh Mi đã bị cô ta đè xuống.

Thuận tay vỗ vỗ mặt của Đinh Mi, Andy nói: “Đinh Mi, tôi kêu chị là chị cũng không phải là kêu không, tôi cho chị thể diện cũng không phải là cho không. Ba mẹ đã an bài chị như thế nào, chị cần phải ghi nhớ trong lòng, bằng không, đừng trách tôi đối với chị không khách sáo.”

Thật sự cho rằng mình là phu nhân tổng giám đốc tương lai sao?

Mơ mộng hão huyền!

Nếu nói lúc trước Đinh Mi còn ôm hy vọng đối với Andy, thì giờ phút này lời nói của Andy đã đè xuống tất cả mọi hy vọng của chị ta.

Từ giờ phút này, chị ta quyết định vứt bỏ Andy.

Cùng lắm thì mình sẽ thật sự rời khỏi nhà, cắt đứt quan hệ với mọi người.

Dù sao ở nhà, cho tới bây giờ mình đều là một người bị khi dễ, coi nhẹ, không nhớ tới.

Dựa vào cái gì mà mình phải trải đường cho Andy. Cho dù cái người gọi là cha mẹ ở trong nhà kia đã nuôi mình, vậy mấy năm nay mình mỗi tháng đều gởi tiền về nhà để trả ơn sinh dưỡng coi như huề!

Chẳng qua, Andy vẫn còn giá trị lợi dụng, mình phải làm bộ đối tốt với nó một hồi.

Nghĩ như thế, Đinh Mi vui vẻ hoà nhã, nói: “Chị nhớ kỹ.”

Vẻ mặt của chị ta thay đổi quá nhanh, Andy nghi ngờ hỏi: “Thật sự nhớ kỹ?”

Nhịn xuống xúc động muốn tát cho Andy một cái ngay tại chỗ, Đinh Mi nói: “Chị lừa em thì có lợi ích gì không?”

Andy suy nghĩ vài giây, tự tin gật đầu: “Cũng đúng, chúng ta chính là trên cùng một xuồng.”

“Đúng!” Đinh Mi nhặt ảnh chụp lên, nặng nề nói: “Hai người chúng ta vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.”

Andy không nghi ngờ chị ta, ngược lại còn cười nhạo, nói: “Chị có thể nghĩ như vậy thì tốt. Đinh Mi, chị lớn hơn tôi tới mười tuổi, nhìn việc phải cho rõ ràng, nếu không, hơn ba chục tuổi mà bị mất việc thì cũng không tốt lắm.”

“Chị không thể bị mất việc. Cho nên, Đinh Tang…” Đinh Mi rút ra một tấm hình khoả thân. “Sáng mai em phải diễn một vở kịch giúp chị, chị bảo đảm tổng giám đốc Tần sẽ nhìn em với con mắt khác.”

Ánh mắt của Andy sáng lên.

Buổi sáng ở bệnh viện thường yên tĩnh, nhất là tầng Tưởng Tịch đang ở, không có cảnh tượng bác sĩ, y tá vội vội vàng vàng, cũng không có âm thanh nói chuyện không kiêng nể gì.

Tưởng Tịch ăn một chút cháo, rồi ngồi trên sô pha đọc sách.

Bác sĩ đã trình bày bệnh trạng với cô. Đối với việc không thể cử động mạnh trong một tháng, Tưởng Tịch đã im lặng tiếp nhận.

Điều duy nhất cô lo lắng là vấn đề quay phim.

Sau khi cô tỉnh lại, Dung Anh vẫn không xuất hiện. Cô biết được vấn đề quay phim là từ miệng của những người khác.

Tuy rằng mọi người nói ngừng quay một tháng, nhưng Tưởng Tịch cảm thấy vẫn cứ nghe được Dung An nói là đáng tin nhất.

Như thế cô mới có thể thật sự an tâm dưỡng thương.

Lúc này, tiếng di động vang lên, phá vỡ sự yên lặng.

Tưởng Tịch tiếp điện thoại, còn chưa nói gì thì đã nghe thấy Vương Mộng nói: “Tưởng Tịch, Andy lại giở trò.”

Tưởng Tịch nhíu mày: “Cô ta làm cái gì?”

“Cô ta cầm một xấp ảnh chụp đưa cho tổng giám đốc Tần, nói là ảnh khoả thân của cô bị phóng viên chụp được.”

Ảnh khoả thân?

Xem ra scandal của Nghiêm Nham mười phần là do bọn họ tung.

Trong lòng Tưởng Tịch rõ ngọn nguồn, nói: “Sau đó thì sao? Bây giờ bọn họ đang làm cái gì?”

Vương Mộng tách khỏi Lưu Viện đang đến đưa Tần Thành lên máy bay, nói: “Chị Lưu ở phòng bao của khách sạn bên ngoài sân bay, hiện giờ tổng giám đốc Tần và Andy đều ở bên trong.”

Cửa phòng bao đóng chặt, Vương Mộng không nghe được một tiếng nào. Nhưng mà dựa theo lời nói ngay từ đầu của Andy thì cô cảm giác được ác ý nồng đậm.

“Tôi biết rồi, cô không cần lo lắng.” Tưởng Tịch nhìn vào gương, dừng lại một chút rồi nói: “Tổng giám đốc Tần sẽ không tin Andy đâu, cô chờ cho anh ấy lên máy bay rồi thì trực tiếp trở về, những chuyện khác, cái gì cũng đừng lo, cái gì cũng đừng nói.”

Vương Mộng buồn bã cúp điện thoại.

Thật ra cô rất muốn làm một việc cho Tưởng Tịch, nhưng mà cô ấy giống như… không cần.

“Thế nào? Bị từ chối đúng không?” Lưu Viện nghiêng đầu qua hỏi. Chị ta cũng đã nghe được chút ít cuộc gọi của Andy lúc nãy. Lúc này Vương Mộng gọi điện thoại, ngoại trừ báo tin thì không có ý gì khác.

Vương Mộng thất bại cúi đầu, ậm ừ nói: “Vâng!”

Lưu Viện hiểu rõ, cười: “Nếu Tưởng Tịch không cho cô nhúng tay thì cô hãy ngoan ngoãn làm tốt bổn phận của một trợ lý, chăm sóc ăn uống, cuộc sống hàng ngày của cô ấy.”

“Nhưng mà…” Vương Mộng cắn cắn móng tay. “Tưởng Tịch đối xử với em tốt lắm, em muốn giúp cô ấy!”

Lưu Viện không mảy may bất ngờ nghe được mấy lời này từ miệng Vương Mộng. Tưởng Tịch nhìn như ôn hoà, nhưng trên thực tế thì tâm tư rất thâm trầm. Tuy nhiên, tâm tư của cô ấy chỉ đối phó với người không có ý tốt với mình.

Vuốt thẳng tay áo, Lưu Viện nói: “Tiền đồ sau này của Tưởng Tịch không có giới hạn, cô có thể giúp cô ấy rất nhiều, lúc này không cần vội!”

Vương Mộng không tình nguyện gật đầu.

Cùng lúc đó, trong phòng bao của khách sạn.

Tần Thành đang hứng thú cầm một tấm ảnh bán khoả thân xem xét. Andy ngồi đối diện anh, vừa khẩn trương lại kích động.

“Đây là ảnh của Tưởng Tịch?”

“Là phóng viên vô tình chụp được ảnh của Tưởng Tịch… của chị Tưởng! Tối hôm qua em vô tình phát hiện được, lo lắng bọn họ sẽ tung lên báo, nên liền… bỏ tiền ra mua.”

Tần Thành nâng tay lên. “Vậy cô tốn hết bao nhiêu? Tôi kêu công ty tính gấp đôi cho cô!”

“Em không tốn nhiều lắm, hơn nữa em không phải đòi tiền.” Andy xấu hổ đỏ mặt tía tai. Tiếp xúc gần gũi với Tần Thành, hít thở cùng một bầu không khí, lòng của cô ta đều muốn bay bổng.

“Vậy tôi kêu công ty sắp xếp cho cô mấy thông báo, hoặc là một bộ phim truyền hình.”

“Em cũng không muốn thông báo, không cần phim truyền hình.” Andy nũng nịu xua tay.

“Vậy cô muốn cái gì thì nói thẳng, nếu tôi có thể làm thì sẽ cố hết sức thoả mãn cô.”

Không phải anh ta nên giận dữ sao?

Người phụ nữ dựa vào mình để leo lên vị trí cao hơn, quay người liền cùng với đàn ông khác, sao anh bình tĩnh giống như không có chuyện gì vậy?

“Tổng giám đốc Tần ở địa vị cao, trên mặt không có biểu hiện nhiều tình cảm, em chỉ cần giao tấm hình này cho anh ta là hoàn thành nhiệm vụ.”

Lời dặn dò của Đinh Mi ở bên tai, Andy hoàn hồn, nhìn chăm chú vào người đàn ông quá mức bình tĩnh ở trước mặt, lòng nở hoa từng đoá từng đoá.

Ánh mắt si mê khiến Tần Thành cực kỳ khó chịu, anh nhìn đồng hồ, nói: “Tôi còn có việc, cô muốn cái gì thì suy nghĩ cho thật tốt rồi trực tiếp nói với người đại diện của cô là được.”

“Anh phải đi?” Andy lỗ mãng đứng lên. “Anh đi… đi đâu?”

Tần Thành cúi đầu gom hết những tấm ảnh, không nói lời nào.

Andy còn chưa có ý thức được mình bị lạnh nhạt, ngược lại càng nói táo tợn hơn: “Anh mặc kệ chuyện của chị Tưởng sao? Muốn tìm ra người đàn ông kia hay không, em nghĩ phải…”

Tần Thành: “…”

Sao trong công ty lại có nghệ sĩ như thế này? Xem ra nên đổi nhóm giám khảo tuyển chọn tài năng mới.

Không đợi Andy nói xong, Tần Thành xách áo lên, không nói hai lời đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.