Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 12




Khi hai người đến thành phố Z thì mới rạng sáng. Ở trên xe, Tần Thành vừa nhận được điện thoại gọi đến của Tần Tự, nhắn với anh dùm bà Tần – người mà từ mười năm trước đã cùng chồng đi du lịch thế giới, cũng chính là bà mẹ mà anh trông mong, tiện thể nói rõ nguyện vọng của bà Tần là mong anh sớm ngày thoát khỏi độc thân.

Nguyên văn của bà Tần là nói như thế này: “Tần Thành thằng nhóc xấu xa này, từ giờ cho tới trước lúc trở về nếu anh không kết hôn thì mẹ sẽ giống như thời phong kiến, cho anh cưới tiểu thư nhà họ Lý mà anh không thích. Gọi anh thì anh không tiếp điện thoại của mẹ, gọi anh thì anh không nghe.”

Bà mẹ hơn năm mươi tuổi mà làm nũng tuỳ hứng như một cô bé mười mấy tuổi. Tần Thành, Tề Dịch nhất thời không nói gì.

Nếu lúc đó tài xế mở tấm chắn, quay đầu liếc nhìn một cái thì sẽ phát hiện tổng giám đốc mặt lạnh của công ty giống như một đứa bé để chỏm, nhìn chằm chằm di động phát điên.

Tới khách sạn mà đoàn làm phim trú ngụ, Tần Thành, Tề Dịch mới vừa xuống xe thì trước mắt loé sáng, tiếng chụp hình “tách tách” truyền tới.

Tề Dịch nghe thấy tiếng “tách tách”, tâm tình vốn âm u chợt nổi bão.

“Không cần phải xen vào.” Tần Thành đóng cửa xe lại, ngược lại bình tĩnh hơn nhiều. “Ở đây paparazzi khắp mọi nơi, cậu quản được người này cũng không quản được người kế tiếp.”

“Phải không?” Tề Dịch lạnh lùng quay đầu, không nói hai lời, đi về hướng nhóm paparazzi.

“Đưa camera đây!” Anh ta vươn tay, khí thế mạnh mẽ tựa như những mũi dao nhọn.

Gã phóng viên bất hạnh trúng tên, sợ hãi rụt rè đưa camera qua.

Tề Dịch lấy memory card ra, ném trả lại camera, ngón cái cùng ngón trỏ tay phải khẽ động, tấm card nhỏ liền bị gãy làm đôi.

“Á, hình chụp của tôi!” Gã phóng viên vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn chòng chọc tay của anh ta.

Tề Dịch liếc nhìn thẻ công tác trên người gã phóng viên, cười càng thêm đáng sợ: “Lần sau trước khi chụp ảnh nên biết rõ ông chủ của công ty là ai.”

Nói xong lập tức bỏ đi.

Tần Thành quan sát toàn bộ quá trình vở kịch một công tử nhà giàu bắt nạt một con chó con, vỗ tay nói: “Vài năm không gặp, cậu vẫn là một người không hiểu nhân tình.”

“Nếu cậu nói mặc kệ hành vi bất hảo là người hiểu nhân tình, như vậy thật xin lỗi, tôi làm không được.”

Hiện giờ, tâm trạng của Tề Dịch bị ánh đèn flash chiếm đầy. Anh ta chỉ cần nghĩ tới Tề Minh Lật phải ở trong hoàn cảnh như vầy hơn nửa năm, không, là rất nhiều năm, anh ta liền đau lòng.

Đương nhiên Tần Thành không làm được như cậu ta, hơn nữa là khi anh thấy được người muốn tìm.

“Tổng giám đốc Tần.” Nghiêm Nham nhìn thấy anh trước tiên, cúi đầu lập tức lấy lại tinh thần. Cái loại ánh mắt khi nhìn thấy cái phao cứu mạng khiến cho trong lòng Tần Thành hư ảo.

Ánh mắt chuyển đến người ở giữa, Tần Thành quay qua gật đầu mỉm cười.

Lúc này Tề Minh Lật cũng thấy được Tề Dịch, thả tay Tưởng Tịch ra chạy tới, cảm xúc khó chịu trở thành hư không. “Anh, sao anh lại tới đây?”

“Anh đến gặp em.” Tề Dịch giữ lấy vai Tề Minh Lật, khẩn trương nhìn cô từ trên xuống dưới một lần, xác nhận là cô không bị một uất ức gì thì sắc mặt mới tốt lên một chút.

Tề Minh Lật đã sớm quen với hành động của anh, chờ cho anh xong thì nghiêng đầu dựa vào vai anh, nói: “Anh, em mệt quá, muốn đi ngủ.”

“Được.” Tề Dịch hướng về phía tài xế đang chờ ở bên ngoài, ngoắc. “Chúng ta trở về.”

“Dạ.” Tề Minh Lật yên tâm dựa vào Tề Dịch, liền ngủ như vậy.

Khoé môi Tề Dịch cong lên dịu dàng, ôm Tề Minh Lật rời đi.

Xa xa, Tưởng Tịch kinh ngạc nhìn một màn này, Tần Thành thì tràn đầy hào hứng nhìn cô.

“Tổng giám đốc Tần, à…ừm…” Nghiêm Nham không hợp thời, nói: “Về…”

“Chuyện hôm nay, ngày mai tôi sẽ phái người đến xử lý, cậu đi về trước đi. Tưởng Tịch, cô đi với tôi.”

Khách sạn lớn nhất của thành phố Điện ảnh là được sở hữu bởi nhà họ Tề ở thành phố C. Tưởng Tịch một mạch đi theo Tần Thành lên lầu, nhìn anh ta lấy thẻ phòng ra, mở cửa đi vào.

Nói như thế nào đây? Phòng khách sạn Tần Thành vào ở không giống như là phòng của khách sạn bình thường, thật như là một cái nhà.

Trên sô pha có vài tờ báo tài chính và kinh tế, trên bệ cửa sổ đối diện là hoa mai vàng nở rộ. Phía bên kia, cửa kính ngăn ra một không gia nho nhỏ, đứng ở góc độ của Tưởng Tịch, nhìn như là phòng bếp.

Tưởng Tịch thay giày, đi vào, nghe thấy Tần Thành nói: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Ông chủ lớn quan tâm đến nghệ sĩ nhỏ nhoi? Nói ra không biết có bao nhiêu người nói đây là chuyện nghìn lẻ một đêm.

Tưởng Tịch cảm thấy chắc chắn là hôm nay Tề Minh Lật đã gọi thỉnh cầu anh trai.

“Đạo diễn Lý kêu chúng tôi đi ăn cơm cùng với mấy nhà đầu tư, tôi mất hứng, chạy ra, sau đó Minh Lật và Nghiêm Nham đi tìm tôi.”

Sau đó, tiệc liền sụp đổ. Tưởng Tịch có thể tưởng tượng, ngày mai chờ đợi cô sẽ là cái gì.

Cô cố ý nói một cách nhẹ nhàng thờ ơ, thứ nhất là dò xét thái độ của Tần Thành, thứ hai là cố gắng tìm một chút giúp đỡ cho bản thân.

Tần Thành cúi đầu nhìn bộ dáng của cô. Ừ, giống như anh đã nói với Tề Dịch, rõ ràng là cười, nhưng trong ánh mắt hiển nhiên nói lên khinh thường. Rõ ràng lâm vào phiền phức mà còn bộ dáng chuyện không liên quan tới mình, vẻ mặt cao ngạo.

Sống cùng cô gái như vậy, không biết là hạnh phúc hay là tự chuốc lấy phiền đây.

Tần Thành không hiểu đối với vấn đề ‘động lòng’ mà Tề Dịch đã nêu lên.

Anh lấy ra hai ly nước, uống một ngụm, nói: “Cô có còn muốn lăn lộn trong giới giải trí không?”

“Đương nhiên.” Tưởng Tịch cũng uống một ngụm. “Chẳng lẽ tổng giám đốc Tần chưa từng nghe qua một câu nói?”

“Nói cái gì?”

“Tên bắn khỏi cung không thể quay đầu lại.”

Cô đã bắt đầu rồi, làm sao có thể nói quay đầu lại. Với lại, trong lòng cô cũng không tính rời khỏi giới giải trí.

Tần Thành rõ ràng hoài nghi lý luận của Tưởng Tịch, nhàn nhã trêu chọc: “Theo như tôi biết, chuyện hôm nay hoàn toàn do cô gây ra.”

“Hôm nay là tôi không quen, dần dần sẽ thành thói quen.”

“Phải bao lâu?” Tần Thành để nước lạnh xuống, quay vào phòng bếp mang ra cà phê đã pha, dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm Tưởng Tịch.

“Có thể ngay lập tức.” Tưởng Tịch mỉm cười, tay phải đặt lên khuy áo khoác, quả nhiên nhẹ nhàng thờ ơ. “Tổng giám đốc Tần, anh muốn thử một chút không?”

Tần Thành yên lặng nhìn cô năm phút, thật sự tìm không ra chút sơ hở, nói: “Không cần, cô đi về trước đi! Ngày mai tôi cho cô câu trả lời.”

Thái độ của anh ta lấp lửng, một hồi nghiêm chỉnh, một hồi không đứng đắn. Tưởng Tịch nhìn anh ta thay đổi mà cảm thấy quáng mắt, dứt khoát hỏi: “Hôm nay tổng giám đốc Tần là tới tìm tôi phải không?”

“À.” Tần Thành nhíu nhíu đôi mắt phượng, giọng điệu thay đổi, ngả ngớn nói: “Không thấy được cô thật ra rất tự kỷ.”

“…”

“Sao, không tin?” Tần Thành vuốt ve miệng ly, chầm rãi hỏi.

Tưởng Tịch lắc đầu: “Không dám.”

Tần Thành nói: “Cô có cái gì mà không dám? Tranh luận cùng ông chủ, cho nhà đầu tư leo cây. Tưởng Tịch, cô thật sự vượt quá sức tưởng tượng của tôi.”

Tưởng Tịch: “…”

Hơn nửa đêm cô chạy tới đây khua môi múa mép với anh ta, thật sự là ăn no nhàn rỗi.

Thôi, thôi, nên trở về nghỉ ngơi tốt, cái khác ngày mai nói sau.

Tưởng Tịch cảm thấy hôm nay cô thật sự mệt mỏi, quay phim, dự tiệc, chạy trốn, sau đó bị tìm được, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Nhưng mà, không biết màn cô chạy ra từ toilet nam có bị người khác nhìn thấy hay không?

Sầu…

Tần Thành thấy cô cúi đầu, bộ dáng có chút điềm đạm đáng yêu, thì mềm lòng. Anh khoát tay, nói: “Cô trở về đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.