Tiếng chuông cửa vang vọng trong căn biệt thự của cô. Đường Nhã Tịnh nhanh chóng chạy ra mở cửa. Trước mắt cô là một cậu bé da trắng nõn, đầu nấm bóng bẩy, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ chuẩn công tử bột. Cô cố gắng kìm hãm sự xúc động trong người mình. Lúc trước khi mất trí nhớ cô cũng đã cảm nhận được đứa bé này huống chi bây giờ cô đã khôi phục được trí nhớ của mình
Cô ngồi xuống nhìn cậu bé một chút rồi dang tay
-" Mẹ ôm con một cái được không? "_ Đường Nhã Tịnh
Ruby nhanh chóng chạy tới ôm cô. Cái ôm này như đang chúc mừng cô đã nhớ lại mọi thứ và sẽ dành thật nhiều thời gian để bù đắp cho con
Đường Nhã Tịnh đứng dậy cô nắm tay Ruby dắt vào trong. Chợt nhớ ra điều gì đó cô quay người lại nhìn người đàn ông im lặng đứng nghiêm túc nhìn cô
- " Cảm ơn anh đã đưa Ruby đến"_ Đường Nhã Tịnh
Đột ngột Ruby ôm đùi cô
- " Mami cho baba ở lại được không? Con muốn ở cùng baba với mami"_ Ruby
Yêu cầu này của Ruby làm Đường Nhã Tịnh rất khó xử. Cô không thể dễ dàng tiếp xúc với anh như lúc mất trí nhớ được. Cứ thấy anh cô lại nhớ đến chuyện quá khứ...những tổn thương mà anh gây ra cho cô
Khi cô định hình lại thì người đàn ông đã lách người đi vào trong. Ôm Ruby vui vẻ. Cô thầm mắng anh trong lòng rồi đóng cửa lại
Ngày hôm đó cả 3 người cùng dùng cơm như gia đình. Cô và anh cũng vui vẻ chơi đùa cùng Ruby. Khi con trai đã mệt và chìm vào giấc ngủ thì không khí cũng không được nhẹ nhàng nữa
Đường Nhã Tịnh ngồi trên giường nhìn Ruby ngủ. Trong lòng cô có chút đớn đau vì bỏ con suốt 5 năm qua. Chợt di động của cô rung lên vì có tin nhắn...Là của Lục Hào Kiện
" Chúng ta nói chuyện chút được không? "
Đọc xong tin nhắn cô thở dài. Đắp chăn ngay ngắn cho Ruby rồi đi ra ngoài. Lục Hào Kiện ngồi vắt chéo chân ở sofa vẻ mặt thờ ơ. Thấy cô nên có chút vui vẻ. Anh vỗ nhẹ xuống ghế ám chỉ cô lại đây ngồi.
Đường Nhã Tịnh nhanh chóng ngồi đối diện anh
- " Khuya rồi anh không ngủ à? Có chuyện gì gấp sao"_ Đường Nhã Tịnh
- " Hết tuần này anh và Ruby sẽ quay về Thượng Hải"_ Lục Hào Kiện
- " Sao gấp vậy?"_ Đường Nhã Tịnh nhanh chóng hỏi
- " Con trai cận ngày nhập học rồi. Anh luôn giáo dục con đúng giờ nên không thể hoãn lại được"_ Lục Hào Kiện
Cô im lặng cúi mặt xuống. Nhìn cô như vậy anh thật sự rất đau lòng
- " Em có muốn về nước cùng bố con anh không?"_ Lục Hào Kiện
Nghe như thế Đường Nhã Tịnh ngước mặt lên nhìn anh. Tỏ ra không mấy khả quan nên Lục Hào Kiện tiếp tục nói
- " Anh không ép buộc em. Anh muốn em lựa chọn. Nếu muốn gần con nhiều hơn thì cách duy nhất em về Thượng Hải cùng bố con anh. Anh không ép chuyện của chúng ta phải như trước đây. Chỉ cần em chịu về nước anh sẽ giúp đỡ em phát triển thời trang. Em đừng suy nghĩ nhiều về sự giúp đỡ này, anh chỉ giúp mẹ của con trai anh thôi"_ Lục Hào Kiện
Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng nội tâm người đàn ông này không đơn giản. Anh đang cố tình mang Ruby ra để kéo cô về. Ngốc cũng nhìn ra nhưng lí luận của anh không sai. Cô làm sao có thể gần gũi con khi cô ở Mỹ còn con cô ở Trung Quốc. Đường Nhã Tịnh cứ mãi suy nghĩ về vấn đề gần gũi với con mà không hề hay biết người đàn ông trước mặt cô nhếch môi cười có vcó phần đắc ý
Trong lòng Lục Hào Kiện bây giờ đang nắm 80% chiến thắng. Anh biết cô rất yêu Ruby. Lời hứa không ép chuyện của hai người trở lại như xưa nhưng với bộ mặt dày này của anh thì miếng mồi ngon mang tên Đường Nhã Tịnh cũng không sớm thì muộn sẽ bị nuốt chửng. Cũng gần 6 năm nay anh ăn chay rồi con gì
- " Hiện tại tôi chưa có ý định bay về Thượng Hải. Vì tôi đang dần thích nghi ở đây. Với một người mất trí nhớ như tôi di chuyển đến một miền đất lạ sẽ khó khăn hơn người bình thường rất nhiều. Nhưng tôi sẽ thử suy nghĩ"_ Đường Nhã Tịnh
- " Được!!!"_ Lục Hào Kiện