Chương 299
Nghĩ đến đây, Vô Ưu cảm thấy thật phiền não.
Không thể ngủ được, cô đành rời khỏi giường, vết thương trên người vẫn còn đau nhức nhưng cũng không quá đau, xem ra không bị thương đến chỗ hiểm.
Nhìn cách bài trí xung quanh một chút, Vô Ưu mới nhận ra đây là phòng bệnh VIP mà nhà họ Lục dành riêng cho cô.
Một căn phòng rộng rãi, các đồ dùng trong phòng sáng sủa, xa hoa, có ghế số pha, giường, còn có cả quầy bar, bàn ăn com…
Ở đây gần như là có đầy đủ mọi thứ, đúng là nơi dành cho những người có tiền. Vô Ưu lắc đầu cảm thán. Một căn phòng như vậy cũng chỉ là thứ anh ta có thể tiện tay thuê được, nhưng đối với người bình thường như cô thì đây thực sự là một điều tuyệt vời.
Quả nhiên, từ lúc bắt đầu, bọn họ đã không phải người cùng một thế giới.
Đang suy nghĩ, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên.
Cửa mở ra, một người đàn ông đi vào: “Tôi là trợ lý của ngài Lục Tấn Uyên, tôi đến mang những món đồ này tặng cho cô.”
Vô Ưu suy nghĩ một chút: “Món đồ?
Thứ gì vậy?”
Cô không nhớ là Lục Tấn Uyên đã lấy đi thứ gì từ cô.
“Ừm, bởi vì cứu cậu chủ nên quần áo của cô đã bị rách, cho nên, sếp bảo tôi mang y phục tới cho cô.”
An Minh nói, rồi gọi người phía sau mang quần áo tới. Lúc bọn họ đi đến, Vô Ưu sợ ngây cả người.
Cho dù có bồi thường thì chỉ cần trả lại hai bộ quần áo tương tự như vậy là được rồi nhưng Lục Tấn Uyên lại mang tới toàn là đồ hàng hiệu.
Dù gì cô cũng làm thiết kế, quen nhìn những nhãn hiệu, chỉ nhìn qua cũng biết những đồ này xuất xứ từ đâu.
“Không, tôi không cần đầu. Như vậy xa hoa quá.”
Vô Ưu vừa mừng vừa lo. Bình thường cô luôn luôn tiết kiệm, không bao giờ mua những đồ hàng hiệu này. Cho nên khi Lục Tấn Uyên tặng mấy thứ này cho cô liền khiến cô có cảm giác rất bất an.
“Cô Vô Ưu, xin cô đừng từ chối. Nếu cô không nhận, sếp sẽ tiếp tục sai người đến tặng, cho đến khi cô chịu nhận thì thôi.”
An Minh nhìn Vô Ưu, bình tĩnh nói.
Lục Tấn Uyên không muốn vô duyên vô cớ nợ ân tình người khác. Cho nên, đối với những người giúp đỡ mình, anh nhất định sẽ hoàn trả gấp đôi. Còn về những món đồ kia cũng chỉ như một bữa sáng mà thôi.
“Hả?”
Vô Ưu không biết làm sao, nhìn đống đồ chồng chất trên ghế sa lon, cao chót vót như ngọn núi, cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Người có tiền trả ơn sẽ tiêu xài tùy tiện vậy sao?
“À. vậy thì tôi sẽ lấy một bộ, đủ mặc là được rồi.”
“Không, cô nhất định phải lấy hết.” An Minh kiên quyết nói. Mặc dù trên mặt là nụ cười nhưng vẫn có cảm giác khiến cho người ta không thể phản bác.
Trong khi Vô Ưu còn không biết phải xử lý như thế nào thì có người gõ cửa.
“Cô Vô Ưu, bữa tối của cô đến rồi.”
Vô Ưu kinh ngạc, mở cửa đi ra, thấy một nhân viên y tế cầm một hộp đồ ăn đóng gói đến: “Tôi không kêu ai mang đồ ăn đến hết.”
“Không, chính là cô mà.”
Trong vụ tai nạn ngoài ý muốn nhiều năm về trước, Vô Ưu đã phải ở bệnh viện vài năm nhưng đây là lần đầu tiên cô được nhân viên y tế chăm sóc tận tình như vậy.
“Là ngài Lục Tấn Uyên dặn dò như vậy.” Thái độ của người kia đối với Vô Ưu vô cùng cung kính.
Vô Ưu thực sự không quen với kiểu cảm giác chẳng hiểu vì sao lại được người ta đối xử tối như vậy.
Cô quay đầu lại, An Minh cũng nhân cơ hội rời đi. Những món đồ đều để lại hết.
Những người này đang làm cái gì vậy? Vô Ưu câm nín không nói lên lời.
Trong khi Vô Ưu còn đang phát sầu với những món đồ trước mặt thì chuông điện thoại vang lên, đánh tan suy nghĩ của CÔ.
“Vô Ưu, cậu đâu rồi? Không phải cậu hẹn đi thử váy cưới sao? Tớ chờ cả buổi, hoa sắp đụng hết cả rồi mà chẳng thấy cậu đâu.”
Lê Tư Duệ vừa mở miệng đã mắng mỏ một thôi một hồi, khiến Vô Ưu vô cùng sửng sốt. Lê Tư Duệ là một người bạn tốt hiểm hoi của cô sau khi cô bị mất trí nhớ. Lần này kết hôn, cô đã hẹn với Lê Tư Duệ là sẽ đi cùng nhau đến tiệm váy cưới để thử váy, để cô ấy có thể cho cô một lời khuyên.
Ai mà ngờ lại xảy ra chuyện này. Lúc bị đưa vào bệnh viện, cô luôn trong trạng thái mê man, cô thực sự không có tâm trạng mà nghĩ tới việc kết hôn, thậm chí còn quên mất nó.
“A, xin lỗi, xin lỗi cậu nha. Tớ có chút việc nên không qua đó được, tớ không cố ý cho cậu leo cây đâu.” Bởi vì thất hứa nên Vô Ưu sẵn sàng nhận lỗi.
“Chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả chuyện thử váy cưới vậy, chẳng lẽ bà mẹ chồng tương lai kia của cậu lại tìm cậu gây chuyện sao? Cậu nói xem, tại sao cậu cứ bị bà già đó ức hiếp hoài vậy? Có cần tớ giúp cậu một tay không?”
Lê Tư Duệ vốn có tính nóng nảy, lại phát hiện giọng điệu của Vô Ưu có chút kì lạ, cô ta lập tức nghĩ đến bà Lưu Tâm Lan nhìn mà thấy ghét kia.
Nếu Vô Ưu cứ dễ dàng kết hôn như vậy thì chắc chắn sau này sẽ còn phải chịu nhiều khổ đau hơn.
Lê Tư Duệ cảm thấy thật bất lực, làm đủ mọi cách cũng không thể thay đổi được bản tính cam chịu của Vô Ưu.
“Không phải vậy đâu…”
Mặc dù Lê Tư Duệ đã đoán đúng, nhưng lần này, Lưu Tâm Lan thật sự không vô cớ gây rối, không chỉ thế bà ta còn đưa ra lý do vô cùng chính đáng.
“Vậy là có chuyện gì? Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Lê Tư Duệ nghe thấy giọng nói ngập ngừng của Vô Ưu, không khỏi sốt ruột.
Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Sao giọng nói uể oải vậy?
“Khi nào về tớ sẽ nói với cậu.”
“Bây giờ mà cậu không nói thì chúng ta sẽ tuyệt giao. Cậu nói nhanh đi.”
Lê Tư Duệ lập tức phẫn nộ. Vô Ưu cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể thỏa hiệp: “Tớ đang gặp chút chuyện ở bệnh viện.”
“Hả?” Lê Tư Duệ hét toáng lên: “Bệnh viện sao? Tớ sẽ qua ngay!”
Biết bạn thân đang muốn qua tìm mình, Vô Ưu có hơi cảm động: “Cậu rảnh không?”
“Có bận cũng phải qua xem cậu thế nào. Đừng nói linh tinh nữa, mau đưa tớ địa chỉ đây.”
LÀN) Mặc dù lúc nói chuyện, Lê Tư Duệ tỏ ra rất hung dữ nhưng trong thâm tâm cô ta lại vô cùng quan tâm đến cô. Sau khi đưa địa chỉ cho cô ta, trên mặt Vô Ưu vui vẻ hơn hẳn.
Sau đó không lâu, Lê Tư Duệ vội vã chạy đến.
Nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của Vô Ưu, cô cau mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Có người đánh cậu hả? Người đâu?”
“Đã bị bắt rồi.”
Vô Ưu mỉm cười, tỏ vẻ là mình không sao. Lê Tư Duệ chán chường nhìn cô: “Sao lại bị đánh thế này? Bình thường cậu có đi gây chuyện với ai đâu?”
“Ừ, xảy ra chút chuyện…”
Vô Ưu không việc gì phải giấu giếm Lê Tư Duệ, nói hết mọi chuyện cho cô.
Lê Tư Duệ vừa nghe vừa gật đầu. Sau khi nghe xong, cô đưa mắt nhìn phòng bệnh xa hoa, rồi lại nhìn đống quần áo hàng hiệu chất đống như núi ở phía bên kia.
Lúc này cô mới hét toáng lên: “Cậu đùa tớ đấy à?”
“Cậu gặp phải thiếu gia nhà ai rồi.
Người ta đã nói như vậy, sao cậu không bảo anh ta cho cậu một số tiền lớn, sau này không phải lo cơm áo gạo tiên nữa.”
Lê Tư Duệ tỏ ra vô cùng tiếc nuối. Cái bản tính này của Vô Ưu mãi chẳng thay đổi được, đúng là đồ não không có nếp nhăn.
Gặp phải chuyện tốt như vậy, còn giữ liêm sỉ làm gì nữa?
“Tớ không có ý gì với cậu đâu.”
“Tớ biết bản chất cậu cao thượng, nhưng mấy người chê tiền ở trên trái đất này thực sự hiếm có lắm đấy”