Chương 295
Vô Ưu không biết cảm giác này đến từ đâu, nhưng trong khi cô chưa kịp phản ứng thì đã bế cậu bé kia lên rồi.
“Như này sẽ nhanh hơn.”
Cậu bé còn chưa kịp từ chối đã bị cô ôm vào lòng. Cậu muốn giãy dụa, nhưng cơ thể người phụ nữ này ấm áp quá khiến cậu quên mất phải phản kháng.
“Em biết những người này à?”
“Không biết, nhưng nhất định là kẻ thù của ba em. Họ muốn dùng em để uy hiếp ba.”
Nghe vậy, sắc mặt Vô Ưu trở nên nghiêm túc. Xem ra, bảo vệ cậu bé này không phải chuyện dễ dàng rồi. Nhưng cô cũng không muốn đưa cậu bé cho những kẻ khả nghi kia.
Đang suy nghĩ, phía trước lại xuất hiện thêm mấy người, bọn chúng đã sớm ngăn chặn hai đầu của con đường, bọn họ đã bị bao vây.
Cứ tiếp tục như vậy thì thật không ổn.
Thấy người xấu đang tiến đến gần, cậu nhóc nhảy vù ra ngoài: “Được rồi, mục tiêu của bọn họ là em, chị mau chạy đi đi. Nếu không, chị sẽ bị liên lụy đó.”
Vô Ưu ngẩn người. Một đứa bé bốn năm tuổi lại có thể sẵn sàng hi sinh bản thân mình để bảo vệ cô sao?
Trong lòng cô vô cùng cảm động, lại càng thêm kiên định: “Em nói linh tinh gì đó. Em chỉ là một đứa bé, bị bọn họ bắt cóc là tiêu đời đấy. Nghe lời chị, lát nữa chị sẽ chặn bọn họ lại, em nhân cơ hội bỏ trốn. Đã hiểu chưa?”
Vô Ưu nhìn cậu bé nhỏ đáng yêu trước mặt. Cậu bé này nhất định là đứa con cưng của gia đình, không giống như cô, chỉ là một kẻ dư thừa trên thế giới này. Lần này cứu được cậu bé, ít nhất cô cũng cho thấy chút giá trị của riêng mình.
“Chị..”
Cậu bé không đồng ý, nhưng mà Vô Ưu đã chạy thẳng ra ngoài, giống như không thiết sống nữa mà bất chấp đối đầu với những người kia.
Có lẽ bị mất cảnh giác, mấy người áo đen kia không kịp trở tay, thực sự bị cô tóm lấy.
“Còn ngơ ngác cái gì?” Vô Ưu hét lên, thúc giục cậu bé. Cậu bé lập tức nắm chặt tay, cố gắng chạy ra ngoài. Cậu bé muốn chạy ra ngoài để tìm người đến đây giải cứu người phụ nữ kia.
Cùng lúc đó, có mấy chiếc xe màu đen sang trọng dừng trước một địa phương vô cùng hẻo lánh, khiến cho mọi người chú ý.
“Là ở đây sao?” Lục Tấn Uyên kéo cửa kính xuống, vẻ mặt lạnh nhạt.
An Minh nhìn hệ thống định vị trong tay, gật đầu.
Mấy ngày nay, bởi vì công việc bận rộn, Lục Tấn Uyên không có thời gian dẫn cậu chủ nhỏ đi chơi, lại không cho phép cậu chạy lung tung gây chuyện, cho nên cậu chủ nhỏ mới nổi nóng.
Không biết cậu đã dùng biện pháp gì mà có thể phá mã khóa ở nhà rồi bỏ chạy.
Lý do mà Lục Tấn Uyên không cho cậu ra ngoài là bởi vì anh sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm. Vài ngày trước, anh thu mua một công ty, tổng giám đốc công ty đó không chấp nhận bị phá sản, liên tục ngấm ngầm làm mấy trò vặt vãnh sau lưng họ, nói không chừng còn có ý định nhắm vào Lục An Bảo. Cho nên, anh mới cấm túc cậu ở nhà, để tránh xảy ra nguy hiểm.
Không ngờ rằng, sợ cái gì trời ban cho cái đó.
Nhưng cũng may, Lục An Bảo vừa ra đời đã được mọi người trong nhà họ Lục yêu quý, cho nên trong người cậu có gắn chip định vị đặc biệt, bây giờ đang được định vị ở nơi này. Bọn họ đương nhiên có thể đuổi đến.
Dứt lời, tất cả mọi người tản ra, bắt đầu truy tìm tung tích của Lục An Bảo.
Đúng lúc mọi người đang chăm chú tìm kiếm, thì một bóng người nhỏ bé chợt xuất hiện trong một góc tối hẻo lánh. Trông thấy xe của Lục Tấn Uyên, cậu nhanh chóng chạy đến.
“Ba!”
Trông thấy Lục An Bảo không có việc gì tất cả mọi người thở phào một hơi, cảm giác như tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng đã rơi xuống.
Nếu Lục An Bảo xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều không thể chịu nổi.
“Lục An Bảo, lên xe. Đừng tưởng rằng ba sẽ bỏ qua chuyện này.”
Lục Tấn Uyên trông thấy Lục An Bảo bình an vô sự thì nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
Vì cậu đi lung tung, mới khiến cho anh phải vứt bỏ hết công việc để đi tìm cậu, thực sự là một tổn thất vô cùng to lớn.
“Không, ba, con không thể trở về…”
Lục An Bảo rụt cổ lại. Cậu biết, cậu đã chọc giận ba cậu, nhưng bây giờ không phải là lúc nói về chuyện này.
Lục Tấn Uyên thấy cậu còn ngoan cố chống lại, sắc mặt lạnh lùng, đáy mắt ẩn chứa ngọn lửa rực trời: “Con muốn làm gì?”
Lục An Bảo đưa tay lau vệt mồ hôi và bùn đất trên khuôn mặt nhỏ bé đầy quật cường của cậu: “Vừa rồi có một chị gái đã cứu con, chị ấy đã bị những kẻ kia bắt đi rồi, ba phải mau đi cứu chị ấy! Nếu không tìm được chị ấy, con sẽ không trở về đâu!”
Lục An Bảo nhìn về phía con hẻm nhỏ với ánh mắt lo âu.
“Chị gái sao?”
Lục Tấn Uyên nghe cậu nói như vậy, khẽ nhíu mày.
Bộ dạng của Lục An Bảo lúc này trông không giống như là đang nói dối, nếu quả thật có người như vậy…
“Các người mau đi tìm đi.”
Bỏ mặc người cứu mạng con trai mình không phải là phong cách của anh.
Nhưng mà, trên mặt Lục Tấn Uyên vẫn hiện ra vẻ tức giận hiếm thấy: “Nói thì nói như thế, nhưng con có biết việc con gây ra lần này có hậu quả nghiêm trọng thế nào không? Khi nào trở về nhà, con cứ liệu hồn mà chịu phạt đi.”
Lục An Nhiên nổi da gà khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của ba mình, trong lòng vô cùng buồn tủi. Cậu biết, hình phạt dành cho cậu chắc chắn không chỉ như gió thoảng mây trôi, mà nhất định sẽ bị rất nặng nề. Nhưng cậu vẫn cắn răng gật đầu: “Con biết rồi. Chờ khi nào tìm được người phụ nữ ấy, con sẽ ngoan ngoãn theo ba trở về.”
Lục Tấn Uyên hơi kinh ngạc. Thằng nhóc này bình thường cực kì láu cá, mỗi khi mình phạt nó, nó sẽ tìm đủ lý do để minh oan. Lần này, chỉ vì một người phụ nữ xa lạ mà nó lại cam tâm chịu phạt?
Đúng là mặt trời mọc ở đẳng tây.
Ngay khi Lục Tấn Uyên vẫn còn suy nghĩ lung tung, thì những người vừa mới rời đi đã trở vê, đồng thời còn áp giải theo một vài người.
Những kẻ áo đen kia dù hung ác đến mấy, khi đối mặt với đội bảo vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh của nhà họ Lục đều như lũ chuột thấy mèo, không có khả năng trốn thoát.
“Người phụ nữ kia có vẻ đã bị hôn mê.”
Vệ sĩ nhà họ Lục, theo lời kể của Lục An Bảo, đã cứu Vô Ưu thoát ra ngoài.
“Đã bị hôn mê sao?” Lục An Bảo giật nảy mình, lập tức chạy xuống xe. Vệ sĩ thấy cậu bé rất quan tâm người phụ nữ này liên đặt cô nằm xuống đất: “Lúc chúng tôi đến, cô ấy đã nằm trên mặt đất, không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Lục An Bảo nhìn Vô Ưu, trong lòng vừa áy náy, vừa buồn bã. Chẳng lẽ chị ấy vì cứu cậu mà xảy ra chuyện sao?
Vậy thì phải làm sao bây giờ?
Không biết Vô Ưu ngã như thế nào mà trên mặt dính bê bết máu cộng thêm một chút bụi đất, quần áo bị xé toạc, lộ ra ma chút da thịt trắng nõn, trông toàn thân đầy chật vật, yếu ớt.
“Đưa cô gái này đến bệnh viện đi.” Lục Tấn Uyên không có chút hứng thú nào với cô gái xa lạ kia, lạnh lùng mở miệng.
“Con cũng đi.”
“Con đi thì làm được gì?”
Lục Tấn Uyên cau mày xuống xe, muốn đưa Lục An Bảo trở về. Lúc này, anh mới thấy được dáng vẻ của cô gái kia.
Anh chưa từng nhìn thấy cô gái này trước đây nhưng lại cảm giác ở cô ta có chút gì đấy quen thuộc.