Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 439: Món quà của ông nội




Hề Hề nhờ người đi báo lại với người của Doãn gia một tiếng rồi rời khỏi Trần gia thôn, cô hoàn toàn không muốn đối diện trực tiếp với người của Doãn gia, dù sao thì hiện tại cô cũng không có quyền lợi này, cô không còn là dâu của Doãn gia nữa, không phải sao?

Chiếc xe ô tô nhỏ lăn bánh rời khỏi Trần gia thôn, Mộc Nhược Na chậm rãi lái xe từ từ, Hề Hề tựa lưng vào ghế phụ nhìn ra phong cảnh bên ngoài, trong lòng tràn đầy tâm sự.

Một chuyến đi này quả thật có nhiều chuyện bất ngờ, không ngờ cô vô tình cứu được một ông chú giữa đường, lại là chủ nhân đời trước đây của Doãn gia! Trái đất này đúng là tròn mà!

Đột nhiên Mộc Nhược Na bất ngờ đạp phanh thắng gấp!

Hề Hề không kịp phản ứng liền bổ nhào người về trước, sau đó bị dây an toàn kéo bật ngược đập lưng vào ghế ngồi. Không đợi Hề Hề ai oán thì Mộc Nhược Na đã kêu lên: "Hề Hề, cậu nhìn kìa! Là ông ấy!"

Hề Hề ngẩng đầu lên, tức thì nhìn thấy Doãn Hạo đứng giữa đường ngăn cản xe của họ. Cô sửng sốt, vội vàng cởi dây an toàn và xuống xe.

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Ánh mắt Doãn Hạo nhìn Hề Hề, tựa như vừa lòng, hơi gật gật đầu. Mặc dù ông đã từ bỏ thân phận và địa vị rất lâu, nhưng thời gian vẫn không thể làm mài mòn khí chất phong độ một thời.

"Ta muốn nói chuyện với con." Doãn Hạo nói một câu đơn giản: "Nơi này không tiện, đi theo ta."

Ngay sau đó, ông nói thêm: "Yên tâm, ta sẽ không tổn thương con. Rốt cuộc thì con chính là con dâu của ta, là người sinh ra người thừa kế cho Doãn gia. Ta sẽ luôn ghi nhớ công lao của con đối với Doãn gia."

Hề Hề cảm thấy Doãn Hạo thật sự có chuyện muốn nói với cô, nếu ông đã mở lời như vậy thì cô nên đồng ý hay từ chối đây.. Nghĩ ngợi một chút, Hề Hề quay lại nhìn Mộc Nhược Na, chạy về gần xe, khẽ cắn môi rồi nói: "Tôi sẽ đi theo ông ấy một chút, cậu yên tâm, không sao đâu. Nếu có gì tôi sẽ điện thoại cho cậu liền."

Mộc Nhược Na lập tức nói: "Vậy cậu cẩn thận, tôi sẽ ở đây chờ."

Hề Hề gật gật đầu, quay người đi theo Doãn Hạo.

Mộc Nhược Na ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng Hề Hề và Doãn Hạo, nhịn không được tự lẩm bẩm: "Hào môn thế gia, quả nhiên mỗi gia tộc đều phức tạp. Xem ra mình lựa chọn rời khỏi Thượng Kha là một quyết định đúng đắn. Doãn gia còn như vậy, huống chi Thượng gia còn thế nào nữa?"

Ha hả, Thượng Kha, chúng ta đúng là hữu duyên vô phận.

* * *

Hề Hề đi theo Doãn Hạo men theo một con đường mòn nhỏ, lên đến đỉnh đồi, trước mắt cô là một ngôi mộ an tĩnh, lẳng lặng yên nghỉ trên đồi. Chung quanh là bóng cây xanh mát um tùm, phong cảnh thanh nhàn, ngôi mộ được quét dọn thường xuyên và chăm sóc một cách tỉ mỉ.

Doãn Hạo tiến về trước một bước, đưa tay vuốt ve dòng chữ trên bia đá, ánh mắt ông trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng lên tiếng: "Đây là phần mộ của Mai Nga, được chôn cất ở đây đã hơn bốn mươi năm rồi."

Hề Hề khẽ liếc nhìn, bia đá trông rất bóng loáng, hẳn là Doãn Hạo đã vuốt ve tâm sự với phần bia đá này không biết bao nhiêu lần.

"Nếu năm xưa Doãn gia không quyết định trở về Trung Quốc, có lẽ ta và Mai Nga đã trở thành đôi vợ chồng hạnh phúc nhất trên đời." Doãn Hạo thấp giọng nói, trong thanh âm của ông có thể cảm nhận được một áp lực vô hình, khiến Hề Hề cũng thấy đồng cảm.

"Người dẫn con đến đây là để con gặp phần mộ của bà ấy sao?" Hề Hề nhịn không được mở miệng dò hỏi.

Ngón tay của Doãn Hạo hơi khựng lại, ông lưu luyến buông tay ra, xoay người hướng về căn nhà nhỏ bằng gỗ ở gần đó: "Vào đi."

Hề Hề nhìn lướt qua ngôi mộ, cô khẽ cúi đầu cung kính chào, rồi quay người đi theo Doãn Hạo.

Căn nhà gỗ này rất nhỏ, mọi thứ bên trong đều đơn sơ chỉ đủ dùng cho sinh hoạt hằng ngày, hiển nhiên Doãn Hạo sẽ không ngại vấn đề này.

"Ngồi đi, con là người khách đầu tiên đến căn nhà gỗ này của ta." Doãn Hạo ngồi xuống bàn, Hề Hề theo lời ông ngồi ở đối diện.

Doãn Hạo lấy từ ngăn kéo ra một hộp gỗ nhỏ, đưa cho Hề Hề, khiến cô ngơ ngác nhìn, vẫn chưa hiểu ý tứ của ông.

"Đây là đồ ta chuẩn bị cho cháu nội của mình, nếu con đã đến đây thì sẽ giao cho con." Doãn Hạo mở hộp gỗ ra, đẩy về hướng Hề Hề. Cô rũ mắt nhìn xuống, bên trong là một chìa khóa và một tờ di chúc.

"Đây là tài sản của riêng ta, hoàn toàn không liên quan đến Doãn gia." Doãn Hạo trầm ngâm một chút, tiếp tục nói: "Lúc ở bên ngoài thôn, ta không biết con là con dâu của mình nên mới ra tay. Đây coi như là ta bồi thường cho con."

Hề Hề lắc đầu, định cự tuyệt thì Doãn Hạo lại nói tiếp: "Những thứ này với ta mà nói đã không còn ý nghĩa. Ta đã sáu mươi tuổi, thời gian không còn bao lâu nữa, tiền tài có giữ cũng vô dụng. Nên để cho con và cháu nội của ta, tuy chẳng đáng là bao, nhưng đây là tâm ý của người làm ông nội này."

"Đáng tiếc, ta vẫn không được gặp cháu nội của mình." Ánh mắt Doãn Hạo thoáng qua vẻ cô đơn tiếc nuối: "Cuộc đời này ta đã phụ rất nhiều người, làm tổn thương rất nhiều người, dù là Mai Nga, Tưởng Tuyết hay Mã Diễm, ta đều khiến họ phải thất vọng. Nhưng ta không hối hận. Dù phải bị nguyền rủa cả trăm năm hay ngàn năm ta đều không hối hận. Thằng bé Tư Thần này, tuy không phải do người phụ nữ ta yêu thương sinh ra, nhưng nó quả thật là đứa con mà ta đã mong chờ và đặt mọi hy vọng khi nó xuất hiện trên đời này. Cho nên đối mặt với nó, tâm tình ta quả thật phức tạp."

"Vậy còn Doãn Tư Dược?" Hề Hề phảng phất nhớ đến bóng dáng người đàn ông đau khổ vì bị cả thế giới vứt bỏ, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Cậu ấy ở trong lòng người, rốt cuộc là cái gì?"

Ngón tay Doãn Hạo bỗng nhiên cứng đờ, đáy mắt ông bi thương.

Hề Hề kiên định nhìn Doãn Hạo.

Lần này thì Doãn Hạo không né tránh nữa, ông từ từ nhắm mắt lại, thở dài một tiếng rồi nói: "Sự tồn tại của thằng bé Tư Dược này thật sự là ngoài ý muốn của ta. Bất quá, sau đó ta đã ngầm đồng ý cho thằng bé được chào đời. Đối với đứa con này, trong lòng ta luôn áy náy, nhưng lại không thể bồi thường bất kỳ điều gì cho nó. Dù là Doãn gia hay Tưởng gia thì đều không thể chấp nhận nó, việc nó có thể trở lại Doãn gia cũng nằm ngoài dự đoán của ta."

Dĩ nhiên Doãn Hạo không biết sở dĩ Doãn Tư Dược có thể trở lại Doãn gia, đều là một tay Doãn Tư Thần sắp đặt. Vì để Cố Hề Hề được Doãn gia chấp nhận, Doãn Tư Thần có thể trả giá mọi thứ, huống chi chỉ là việc tiếp nhận một Doãn Tư Dược? Chỉ là lúc này Hề Hề đã mất trí nhớ, nên cô cũng không giải thích được nguyên nhân vì sao Doãn Tư Dược trở lại Doãn gia.

"Nhưng dù sao nó vẫn là con trai của ta." Thần sắc Doãn Hạo trở nên hòa hoãn hơn một chút: "Con đã là chị dâu, mong con có thể để tâm chăm sóc cho nó một chút. Ta đã sống đến chừng này tuổi, không còn gì muốn theo đuổi với đời nữa. Ta chỉ muốn ở lại nơi này, có thể làm bạn với Mai Nga được bao lâu thì hay bấy lâu, đến khi chết đi ta sẽ về cửu tuyền cùng với Mai Nga. Mọi chuyện ở Doãn gia đều phải nhờ con."

Hề Hề thật muốn méo mặt, bất đắc dĩ giải thích: "Chú Doãn, con.. con không còn là con dâu của người nữa. Con và Tư Thần đã ly hôn."

Vốn dĩ Hề Hề muốn phủ nhận thân phận con dâu của Doãn gia, nhưng Doãn Ngự Hàm trước sau vẫn là con trai của cô, cô không muốn phủ nhận điều này. Cho nên cũng một câu nói, nhưng Hề Hề lựa chọn phủ nhận quan hệ với Doãn Tư Thần, lại không phủ nhận quan hệ với Doãn gia.

"Đàn ông Doãn gia đều là kẻ si tình, si tình mà lại bạc tình." Doãn Hạo khẽ lắc đầu, nói: "Thằng bé Tư Thần kia, ta hiểu nó, người mà nó đã nhận định thì tuyệt đối không từ bỏ. Hôm nay ta nhận ra được tâm ý nó dành cho con. Thôi được rồi, chuyện của người trẻ tuổi các con thì ta không xen vào. Ta dẫn con đến đây là muốn giao cho con thứ này, từ nay về sau không cần đến tìm ta."

Hề Hề nhìn hộp gỗ trong tay mình, còn định nói gì đó nhưng đối phương đã lên tiếng đuổi khách: "Nơi này là thuộc về ta và Mai Nga, ta không hy vọng có bất kỳ ai đến quấy rầy. Con là con dâu của ta, nên con là ngoại lệ. Ngoài ra ta không muốn có ai khác xuất hiện ở đây."

Hề Hề co quắp đứng lên, nhìn gương mặt dạn dày sương gió vì năm tháng tang thương của Doãn Hạo, nhịn không được liền nói: "Nếu người còn có yêu cầu gì, có thể gọi điện thoại cho con. Chỉ cần làm được thì con nhất định không từ chối. Xem như là vì con trai Ngự Hàm của con, con sẽ tận lực."

"Ngự Hàm? Tên hay lắm, thì ra cháu nội của ta là Doãn Ngự Hàm!" Doãn Hạo nở một nụ cười gian nan: "Được được được, Doãn gia đã có hậu nhân thì ta yên tâm rồi, không phải hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Doãn gia. Con đi đi, không tiễn!"

Đôi mắt Hề Hề hơi loé lên, sau cùng đứng lên cầm hộp gỗ và xoay người rời đi.

"Cảm ơn người." Hề Hề hướng về Doãn Hạo, cúi người hành lễ rồi chậm rãi rời khỏi đỉnh đồi.

Nhìn theo bóng dáng Hề Hề mà đáy mắt Doãn Hạo thâm trầm, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Hề Hề ôm hộp gỗ trở lại con đường khi nãy, Mộc Nhược Na đang tựa lưng vào xe chờ cô.

"Thế nào? Ông ấy nói gì với cậu vậy?" Mộc Nhược Na quan tâm hỏi.

Hề Hề đưa hộp gỗ trong tay lên, nói: "Đây là tài sản riêng ông ấy muốn để lại cho Doãn Ngự Hàm."

Mộc Nhược Na nhìn thoáng qua đỉnh đồi, nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, chúng ta trở về đi."

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh một đoạn đường, Hề Hề mới kể lại vắn tắt câu chuyện ngày hôm nay.

Mộc Nhược Na vừa lái xe vừa lên tiếng cảm thán: "Thảo nào tôi thấy bầu không khí của mọi người trong nhà Doãn gia hôm nay thật kỳ lạ, thì ra chuyện là vậy. Không sai, đàn ông của Doãn gia si tình mà lại bạc tình, thâm tình mà lại tuyệt tình. Cả đời này của họ chỉ nhận định một người, đối với những người khác sẽ không dành chút tình cảm nào. Đối với người này là hạnh phúc may mắn tột độ, thì đối với người kia sẽ là bất hạnh đau khổ triền miên."

Hề Hề lấy tay chống cằm, tựa đầu gối vào cửa xe, khẽ gật gật đầu: "Đúng vậy, tuy tôi chỉ là một người ngoài cuộc trong câu chuyện này, nhưng trong lòng vẫn thật sự xúc động. Đối với Mai Nga mà nói, bà ấy thật là một người hạnh phúc may mắn, nhưng đối với những người còn lại thì là bất hạnh khôn nguôi. Chú Doãn là người đàn ông sát phạt quyết đoán, không có gì khác biệt so với Doãn Tư Thần, khó trách tại sao chú ấy lại yên tâm giao toàn bộ tập đoàn Doãn thị và sản nghiệp của Doãn gia cho con trai mình, có lẽ bởi vì chú ấy biết Doãn Tư Thần cũng giống như mình."

Sát phạt quyết đoán, đúng vậy, thật sự là sát phạt quyết đoán!

Thời điểm ở bên ngoài thôn, Doãn Hạo đã muốn giết chết Hề Hề mà không có chút gì do dự. Nếu không phải Tiêu Hằng xuất hiện đúng lúc thì Hề Hề đã không còn ngồi đây mà cảm thán, cô bất chợt rùng mình khi nhớ lại.

Ngày hôm nay của cô thật là phước lớn mạng lớn!

Cô còn dám nhận quà của một người đàn ông đáng sợ như vậy nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.