Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bản Mới

Chương 857




Chương 857

“Đó là bởi vì anh không biết chị ấy.” Doãn Tư Thần thản nhiên nói: “Chị ấy là một thần học, bộ não của chị ấy còn hơn cả bách khoa toàn thư, nhưng bởi vì thể chất yếu ớt nên chị ấy không ra khỏi nhà được. Bởi vì chị ấy đọc nhiều sách, nên càng khao khát thế giới bên ngoài hơn. Sau này khi có được một cơ thể khỏe mạnh, nên chị ấy thực hiện mong ước lớn nhất của cuộc đời chị ấy, đó là đi đến những nơi mà không ai dám đến. Chị ấy ngoài là một nhà thơ, một nhà văn, còn là là một chuyên gia sinh học, chuyên gia thực vật học, kế thừa văn hóa phi vật thể, thông thạo hơn mười ngôn ngữ, vân vân, có thể làm quen và học một ngôn ngữ không quen thuộc chỉ trong mấy ngày, Hề Hề có được tài năng như bây giờ đều do chị ấy dạy, chị ấy dạy Hề Hề mọi thứ. Anh có thể nghĩ Hề Hề tài giỏi đến thế nào, thì chị ấy còn tài giỏi hơn rất nhiều. Một người tài giỏi như vậy, anh nghĩ rằng họ là người bằng lòng với hiện tại?”

Hans nhướng mày: “Rất thú vị. Cô ấy là ai vậy?”

“Chị gái của Hề Hề, người chị thân thiết nhất.” Doãn Tư Thần cất bản đồ đi và gật đầu với Hans: “Tôi sẽ nhớ kĩ phần ân tình này, sẽ trả lại đủ cho anh.”

Hans không hỏi thêm gì nữa, đưa Doãn Tư Thần đi.

Khi lên đường, Cố Hề Hề không để cho bọn nhỏ biết, không thể để bọn nhỏ biết chuyện này được, nếu không sẽ khiến chúng mất tập trung.

Vì vậy, Cố Hề Hề chỉ nói với bọn nhỏ là bọn họ đưa Nguyên Thập Tam đến, nên phải đưa cô bé về.

Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro cũng đã nhận được tin, bọn họ nhất quyết muốn đi theo, Cố Hề Hề cũng không từ chối được.

Cũng bởi vì nghĩ đến khả năng chiến đấu mạnh mẽ của Hirayama Jiro có thể mang lại những lợi ích và hỗ trợ bất ngờ cho bọn họ.

Mộc Nhược Na đã liên tục leo núi và đi bộ đường dài trong suốt những năm qua, nên cô ấy không có vấn đề gì về thể lực.

Doãn Tư Thần thì càng không có vấn đề gì, chỉ có vấn đề duy nhất là Cố Hề Hề, nhưng Cố Hề Hề cứ khăng khăng muốn đích thân đến đó, nếu không ở lại căn cứ cũng sẽ lo lắng ngồi không yên.

Doãn Tư Thần dẫn theo mấy người vệ sĩ, đặc biệt chịu trách nhiệm về sự an toàn của Cố Hề Hề.

Còn người của Hans thì chịu trách nhiệm về sự an toàn của những người khác.

Một nhóm người mười lăm người đã chuẩn bị xong mọi thứ, bọn họ đáp máy bay đến chỗ Vân Mạc Dung biến mất, và liên lạc với vệ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ Vân Mạc Dung.

Mấy ngày nay vệ sĩ của Vân Mạc Dung đều mang theo vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy Cố Hề Hề và những người khác đến, anh ta thở phào nhẹ nhõm: “Tổng giám đốc Doãn, bà Doãn, cuối cùng mấy người cũng đến! Chỗ bà Tưởng gặp chuyện không may, tôi đã phái người đi tìm ở chỗ đó, nhưng vẫn không có tin tức! Đây là toàn bộ báo cáo tìm kiếm!”

Lúc này, Vân Mạc Dung và Tương Dật Hải đã kết hôn, nên đương nhiên chị ấy là bà Tưởng.

Doãn Tư Thần nhận ấy, xem qua rồi đưa cho Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na cùng nhau xem, sau đó đưa cho Hirayama Jiro.

Đọc xong, Hirayama Jiro quay đầu lại nhìn bầu trời bên ngoài, nhẹ giọng nói: “Tôi cảm thấy không khí ở đây có mùi rất lạ.”

Vệ sĩ của Vân Mạc Dung lập tức giải thích: “Đây là khu vực rừng nguyên sinh, vì vậy để đảm bảo an toàn cho mọi người, cây cối và thảm thực vật xung quanh đã được dọn dẹp sạch sẽ, và tất cả các cành cây bị rơi xuống đều đã được đốt hết, có thể mùi mà anh ngửi thấy là mùi khét.”

Hirayama Jiro lại nhíu mày nói: “Không chỉ là mùi của thực vật bị bốc cháy, còn có mùi của động vật, máu mỡ bị đốt cháy. Các người có phải đã từng ở đây tiến hành hoạt động săn bắt quy mô lớn hay không?”

Vẻ mặt vệ sĩ của Vân Mạc Dung có hơi thay đổi, hiển nhiên là bị Hirayama Jiro nói trúng rồi.

Nhưng mà tiếp sau đó Hirayama Jiro lại không thể nói thêm cái gì nữa,

xoay người mở ra cái rương của mình, lấy ra chai chai lọ lọ chuẩn bị điều chế thuốc thử rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.