Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bản Mới

Chương 825




Chương 825

Lệnh Hồ Thương có phải là Thích Quân ca ca không?

Đây có phải là ông trời lại cho mình và Thích Quân ca ca một cơ hội không?

Chiều hoàng hôn buông xuống.

Vân Tử Tiêu đứng ở trước cửa sổ vẫn luôn ngây ngốc nhìn cảnh sắc bên ngoài, chỉ là ánh mắt mờ mịt, hiển nhiên là không ngắm nhìn bất cứ thứ gì.

Đầu bếp phụ trách phòng bếp xoa tay từ bên trong đi ra. Cứ như vậy lập tức đi tới phía sau Vân Tử Tiêu, không nói một tiếng nào đã quỳ xuống trước Vân Tử Tiêu!

“Đây là Thím Vương muốn làm gì?” Một khắc khi đầu bếp đến gần kia Vân Tử Tiêu cũng đã hoàn hồn, cho nên nàng lập tức xoay người nhìn đầu bếp quỳ gối trước mặt mình, nói: “Không, có lẽ ta nên hỏi là thím Vương, ngươi rốt cuộc là ai?”

Đầu bếp thím Vương nhếch miệng cười, trả lời: “Thật ra cô nương đã bắt đầu hoài nghi thân phận của ta từ sớm rồi, không phải sao?”

“Trước kia cũng chưa từng hoài nghi. Ta cho rằng, ngươi thật sự chỉ là một bà thím cần phải kiếm tiền cho con trai cưới vợ thôi.” Vân Tử Tiêu nhẹ nhàng trả lời: “Chính là từ sau khi hắn tới, ta liền biết, các người bên người ta đại khái đều không đơn giản.”

Thím Vương gật đầu, nói: “Phải, ta đã từng là một thành viên của Hồng Cân quân.”

Vân Tử Tiêu lập tức hiểu rõ gật đầu: “Ta biết ngươi muốn nói gì. Được, đừng nói nữa, ta sẽ không đi.”

Thím Vương vẫn quỳ gối trên mặt đất, vẻ mặt trịnh trọng nói với Vân Tử Tiêu: “Lần này ta không phải cầu xin cô nương vì điện hạ, mà là cầu xin cô nương quan tâm đến muôn dân thiên hạ. Cô nương ở huyện Bình đã hai năm, còn hiểu rõ ràng bá tính có bao nhiêu khổ hơn so với bất kỳ ai khác. Cô nương đã từng nói với ta hai câu. Hưng, trăm họ khổ. Vong, trăm họ khổ.”

“Một khi cô nương đã đồng cảm với muôn dân trăm họ như vậy, vì sao mà không thể ra tay cứu vớt bá tính một phen đây? Mấy năm nay, chiến hỏa liên miên, dân chúng lầm than! Chiến hỏa kết thúc, sinh linh đồ thán, mọi người phải đổi con cho nhau ăn. Cô nương thật sự nhẫn tâm nhìn thiên hạ bị tàn phá như vậy sao? Cô nương có điều không biết, nếu điện hạ có bất trắc gì, Hồng Cân quân dù đang tại ngũ hay là đã xuất ngũ đều sẽ khởi binh tạo phản, đòi lại công lý cho điện hạ!”

“Đến lúc đó, bá tính thật vất vả bò ra từ trong chiến hỏa, lại lần nữa bị bao phủ ở bên trong chiến tranh. Người già đau khổ không nơi nương tựa, trẻ em trôi dạt khắp nơi, đất bằng một mảnh hoang vu. Mặc dù là biết kết quả này, Hồng Cân Quân chúng ta cũng sẽ làm việc nghĩa mà không do dự!”

Đáy lòng Vân Tử Tiêu cảm động: “Vì sao ngươi cứ như vậy mà tin tưởng ta có thể làm được?”

Thím Vương nhếch miệng cười: “Ta đã thấy cô nương trong phòng binh thư, ta biết, mặt ngoài cô nương nhìn như đã rửa tay gác kiếm, nhưng thật ra cô nương chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ của mình! Hồng Cân quân cầu xin cô nương giúp một tay, cứu lấy điện hạ ạ!”

Nói xong, thím Vương lạy Vân Tử Tiêu một cái thật mạnh!

Vân Tử Tiêu nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt dao động dữ dội.

Thím Vương ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy nửa miếng ngọc bội trong tay Vân Tử Tiêu, mắt chợt sáng ngời, nói: “Miếng ngọc bội trong tay cô nương gọi là Long Phượng bội, là truyền cho Vương phi tương lai… Có thể thấy được, ở trong lòng điện hạ, cô nương đã là thê tử của điện hạ!”

Các ngón tay của Vân Tử Tiêu càng nắm chặt hơn.

Thê tử sao?

Rốt cuộc thím Vương thêm một liều thuốc mạnh cuối cùng: “Cô nương, điện hạ bây giờ hai mặt đều gặp địch, đã là hết vũ khí hết lương thảo. Nếu cô nương lại do dự thêm nữa, cũng chỉ có thể nhặt xác cho điện hạ! Tin rằng lấy tính cách điện hạ, kết quả sẽ là đánh đến chết nơi sa trường!”

Lòng Vân Tử Tiêu bỗng nhiên kinh hoảng, dường như nhớ tới hình ảnh Thích Quân sắp chết.

Không, không thể! Không thể chết!

Sắc mặt Vân Tử Tiêu chợt thay đổi, xoay người đi ra ngoài, đi tới cửa lại lập tức dừng lại, nói với thím Vương: “Thím Vương, ngươi làm ơn, mang trường thương của ta tới!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.