Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bản Mới

Chương 495




Từ trêи trực thăng nhìn xuống thì thành phố tựa như đang rung chuyển, có rất nhiều tòa nhà cao tầng bắt đầu lung lay sụp đổ, từng biển quảng cáo trêи đường phố đều rơi rụng đổ nát. Trong phút chốc toàn bộ thành phố hoa lệ đã chìm trong bóng tối, phảng phất như một con quái thú khổng lồ đã nuốt chửng cả một đô thị phồn hoa.

Những người vừa may mắn trốn thoát trêи trực thăng hãy còn kinh hãi.

Doãn Tư Thần gắt gao ôm chặt Cố Hề Hề vào lòng, từng giây từng phút đều không rời, dù cô vẫn còn hôn mê bất tỉnh nhưng anh cảm nhận được, cô đã trở lại.

Cố Hề Hề cuối cùng đã thật sự trở lại!

“Chủ tịch, trong vòng mười cây số tới thì chúng ta nên chọn chỗ dừng chân tạm thời. Khu vực đó đã ra ngoài ranh giới của Osaka, là điểm tiếp giáp giữa Osaka và Nara! Để đảm bảo an toàn thì người của chúng ta đã chọn sẵn một ngôi nhà trêи đồi.” Tiểu A nhanh chóng bẩm báo: “Tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị, nhưng lại không có vùng đất bằng phẳng thích hợp để hạ cánh, chúng ta chỉ có thể nhảy dù!”

Doãn Tư Thần gật gật đầu: “Hề Hề sẽ ở bên cạnh tôi, tôi sẽ ôm cô ấy nhảy xuống!”

Những vệ sĩ bên cạnh Doãn Tư Thần đều đã từng phục vụ trong quân đội, đặc biệt là không quân, nên nhảy dù chính là kỹ năng cơ bản nhất, cả Doãn Tư Thần cũng rất quen thuộc. Bất quá anh phải ôm theo một người hôn mê bất tỉnh thì mọi chuyện lại không hề dễ dàng, để bình an tiếp đất quả thật vô cùng khó khăn.

Doãn Tư Thần quay đầu lại thì thấy bá tước Phillips đang chuẩn bị dụng cụ nhảy dù.

“Ngài bá tước vẫn còn muốn tham gia náo nhiệt?” Doãn Tư Thần nhướng mày: “Sau khi chúng tôi nhảy xuống thì ngài có thể dùng trực thăng này rời khỏi, tiến về hướng bắc sẽ an toàn hơn nhiều!”

Bá tước Phillips nhếch miệng nở nụ cười, trong không gian thiếu ánh sáng của trực thăng thì đôi mắt màu hồng bảo thạch cùng đôi môi màu đỏ, hàm răng trắng càng trở nên quỷ mị, thật may là chưa có hai chiếc răng nanh nhọn, nếu không nói vị bá tước này là quỷ hút máu dracula thì chắc chắn sẽ có người tin sái cổ.

“Cuộc sống không có lạc thú mạo hiểm thì còn gì thú vị? Huống chi, tôi cũng muốn gặp Cố Hề Hề!” Bá tước Phillips cười tươi.

Lời bá tước nói rất rõ ràng, là Cố Hề Hề, không phải Vân Hề!

Hiển nhiên bá tước biết Cố Hề Hề đã trở lại thì những gì thuộc về Vân Hề sẽ bị ẩn giấu, chỉ còn là một phần của Cố Hề Hề, mặc dù Cố Hề Hề hay Vân Hề đều là một người.

Doãn Tư Thần mỉm cười tràn đầy tự tin: “Tôi sẽ trịnh trọng giới thiệu cho ngài quen biết.”

Bá tước Phillips khẽ nhíu mày, đôi mắt màu hồng bảo thạch ẩn chứa sự hài hước.

Trực thăng bay thêm một đoạn rời xa vùng đất đang bị địa chấn hoành hành, cuối cùng thì mặt đất bên dưới đã từ từ yên ắng hơn, tất cả bọn họ đang tiến về đỉnh đồi gần đó.

Từ trêи không trung có thể nhìn thấy được ánh đèn lấp loé do người của Doãn Tư Thần đã bố trí trước để ra hiệu nơi dừng chân. Trực thăng tiến đến gần nơi được chỉ định thì hạ thấp độ cao và giữ nguyên không di chuyển. Đỉnh đồi này đã có một vài khu vực bị bàn tay con người san bằng, phần diện tích này đủ để đóng vài lều trại, vừa tạo ra ánh sáng để ra hiệu, vừa có thể sưởi ấm.

Cửa trực thăng vừa mở ra thì Doãn Tư Thần lấy dây an toàn buộc chặt Cố Hề Hề ở trêи người anh và dứt khoát nhảy xuống. Hai người vừa rơi xuống đất thì đã có người tiến đến hỗ trợ đưa Cố Hề Hề vào một lều trại dựng sẵn để nghỉ ngơi.

Bá tước Phillips đáp xuống đất ngay sau đó: “Tốc độ của ngài Doãn đúng là không chậm chút nào!”

Đâu phải chỉ là không chậm? Tức tốc trong vòng năm tiếng đồng hồ mà mọi thứ đều đã được an bài.

Doãn Tư Thần không trả lời, chỉ lấy tay tự chỉnh trang y phục của mình, rồi quay sang hỏi trợ lý Tiểu B: “Mọi thứ đã chuẩn bị chưa?”

“Đã xong, chủ tịch.” Tiểu B trả lời.

Bá tước Phillips nhìn những trợ lý xung quanh Doãn Tư Thần đều bận rộn thì không khỏi nghi hoặc: “Ngài muốn làm gì?”

Doãn Tư Thần nở nụ cười lạnh lùng: “Loại độc dược ba năm trước đây bị thất thoát của Inagawa là bắt nguồn từ thành phố Osaka này, phần độc dược mà Doãn Tuyết Mạt tìm được ở Thái Lan vốn là xuất xứ từ nơi này. Nếu đã xử lý Doãn Tuyết Mạt, sao lại có thể tha cho đám Inagawa ở Osaka?”

Đôi mắt màu hồng bảo thạch tức khắc co rút lại!

“Ngài cố ý ở lại nơi này? Cố tình cho phép Clarence ở lại Osaka..” Bá tước Phillips không thể nói được nữa, chỉ có thể hung hăng hít hà một hơi, thâm trầm nói: “Doãn Tư Thần, ngài quá giảo hoạt!”

“Hừ!” Doãn Tư Thần cười nhạo một tiếng: “Phương châm sống của tôi xưa nay không thay đổi, kẻ thù đã gây ra điều gì cho tôi thì tôi sẽ trả lại chúng gấp trăm lần, ngàn lần! Không thể công khai khiêu chiến với Inagawa, nhưng không có nghĩa là tôi không thể âm thầm xử lý một cánh tay của chúng! Nếu người chịu trách nhiệm của phân bộ Inagawa tại Osaka là người khác thì ngược lại chưa chắc tôi đã ra tay! Nhưng đằng này lại do Clarence quản lý..”

Bá tước Phillips lập tức hiểu ra vấn đề!

Nếu địa bàn ở Osaka do người khác quản lý thì họ sẽ tập trung vào việc trùng kiến sau cơn thảm họa động đất, nhưng hiện tại người cầm quyền lại là Clarence thì nhất định cô ta sẽ tìm đến Doãn Tư Thần mà gây chuyện. Chỉ cần Clarence chủ động gây hấn trước thì Doãn Tư Thần có làm gì vẫn là mang danh nghĩa tự vệ, cho dù có giết chết toàn bộ lực lượng Inagawa ở phân bộ này thì hội trưởng Inagawa cũng không thể bắt bẻ được!

Ý tưởng này thật sự quá cuồng vọng, quá kiêu ngạo!

Nhưng bá tước Phillips không thể phủ nhận người đàn ông này xứng đáng cuồng vọng và kiêu ngạo, bởi lẽ từ thời điểm đặt chân đến Nhật Bản thì mọi việc đã nằm trong khống chế của vị đế vương cao cao tại thượng này!

Còn người phụ nữ Clarence ngu xuẩn kia lại luôn tự cho mình là hay, luôn tự mãn rằng bản thân có thể điều khiển được người khác, lại không thể ngờ cô ta chỉ là một con rối sắp hết giá trị sử dụng!

Vậy thì bá tước như ngài đây có lẽ cũng chỉ là một mắt xích trong kế hoạch của Doãn Tư Thần?

Người đàn ông này quả nhiên thâm sâu khó lường! Thảo nào lão công tước lại phải nhắc nhở bá tước Phillips đừng dại dột trở thành kẻ địch của Doãn Tư Thần! Một người có thể ngang dọc tung hoành ở Châu Âu, Châu Phi và vùng Trung Đông thì sao có thể là người thường?

Đúng là đại ma vương!

Doãn Tư Thần tựa như đoán được suy nghĩ của bá tước Phillips, khoé mắt hẹp dài nheo lại, nói: “Sự xuất hiện của ngài vốn không nằm trong tính toán của tôi, chỉ vô tình là ngài đã giúp tôi điều chỉnh lại kế hoạch một cách hoàn hảo hơn.”

Thật là trời đánh! Thà không giải thích còn tốt hơn! Giải thích chỉ làm bá tước đây càng thêm bực mình!

Quả nhiên đã bị lợi dụng mà, bá tước đúng là đã bị lợi dụng để đi lấy giải dược trong tay của Clarence!

Người đàn ông này thật là.. làm người khác khó ưa!

Doãn Tư Thần không nói quá nhiều, lập tức quay lại vấn đề chính: “Cơn động đất này sẽ còn để lại dư chấn, tất cả phải cẩn thận!”

Câu nói vừa dứt thì mặt đất giống như đang chấn động, mọi người đều xoay người ôm lấy một vật thể chắc chắn để bám trụ.

Doãn Tư Thần vội vàng chạy vào bên trong căn lều và ôm chặt Cố Hề Hề vào lòng, một tay khác nắm chặt cột lều để trấn trụ thân thể.

Cơn dư chấn này diễn ra nhanh hơn dự kiến, điều này đồng nghĩa với việc sóng thần có thể sẽ ập đến. Hiện tại là khoảng ba giờ sáng, đối mặt với cơn địa chấn này thì cả thành phố Osaka đều không thể kịp thời thực hiện các biện pháp sơ tán cứu hộ, việc thương vong là khó tránh.

Lúc này trong căn lều thì ngọn đèn, cái ghế và cả mặt đất đều rung chuyển, tất cả mọi người không ai nói gì, chỉ kiên trì bám trụ để vượt qua dư chấn.

“Ưm..” Một tiếng kêu nhỏ phát ra từ trong lồng ngực của Doãn Tư Thần, bàn tay nhỏ nhắn quơ quàng nắm lấy vạt áo của anh, thấp giọng kêu lên: “Đau quá!”

Cố Hề Hề đã tỉnh giấc!

Doãn Tư Thần cúi đầu, hôn thật mạnh lên trán của cô: “Hề Hề, ôm chặt anh!”

Cố Hề Hề mơ màng mở mắt, cảnh tượng đập vào mắt cô là toàn thế giới đều đong đưa rung lắc dữ dội, cô theo bản năng ngẩng đầu ngước nhìn Doãn Tư Thần, dưới ánh đèn thì dung nhan tuấn mỹ kia đã khiến cô thất thần trong phút chốc.

“Tư Thần? Chúng ta đang ở đâu? Sao mặt đất lại rung động thế này?” Cố Hề Hề tức khắc ngây ngẩn cả người, cô vội vàng ôm chặt cổ của Doãn Tư Thần không buông.

Mặc dù tình huống hiện tại của Doãn Tư Thần vô cùng chật vật, nhưng một câu nói của cô đã khiến anh cảm thấy hạnh phúc, bởi vì cách nói chuyện này chính là của Cố Hề Hề!

“Đừng sợ, vừa xảy ra động đất!” Doãn Tư Thần nhanh chóng giải thích: “Đây là cơn dư chấn đầu tiên, có thể sóng thần sẽ ập tới, nhưng chúng ta đang ở trêи đỉnh đồi nên sẽ không sao.”

Cố Hề Hề không nói gì, cô vòng tay ôm chặt Doãn Tư Thần hơn nữa.

Một lúc sau cơn dư chấn đã kết thúc, sự việc xảy ra chỉ vài phút thì mặt đất lại trở nên yên lặng.

Đợi khi mọi thứ hoàn toàn an tĩnh thì Cố Hề Hề dựa vào người Doãn Tư Thần, mệt mỏi nói: “Sao đang yên đang lành lại động đất?”

“Hề Hề?” Doãn Tư Thần không trả lời câu hỏi, ngược lại nhìn chằm chằm cô: “Em.. ổn chứ?”

Cố Hề Hề xoa xoa ấn đường, chủ động vòng tay ôm lấy eo Doãn Tư Thần, vùi mặt mình vào lồng ngực của anh: “Tư Thần, em đã trở về..”

Câu nói này đã khiến người đàn ông sắt đá lạnh lùng như Doãn Tư Thần thiếu chút nữa thét lên thất thanh. Cánh tay cường tráng vòng ngang lưng Cố Hề Hề, gắt gao ôm chặt cô vào lòng: “Đã trở về thì tốt, đã trở về.. thật tốt..”

Cố Hề Hề cảm thấy sống mũi mình cay cay, ký ức hiện tại của cô là sự dung hợp giữa ký ức của Cố Hề Hề, và của Vân Hề, còn cả những kiến thức tinh hoa của Vân Nặc.

“Xin lỗi, em đã liên lụy anh..” Cố Hề Hề run rẩy khẽ nói.

Giây tiếp theo, đáp lại cô là nụ hôn cuồng nhiệt của Doãn Tư Thần, cô dịu dàng đón nhận nụ hôn đó để những nỗi lo âu ủy khuất bao lâu nay cùng sự quật cường của anh có thể được hòa tan!

Khoảnh khắc nụ hôn kết thúc, Cố Hề Hề vuốt ve gương mặt của Doãn Tư Thần, thành kính nói: “Em sẽ không bao giờ làm điều gì ngu ngốc nữa, tin tưởng em được không?”

Doãn Tư Thần một lần nữa ôm chặt Cố Hề Hề vào lòng, anh không trả lời mà chỉ nhắm nghiền hai mắt lại, tận hưởng cảm giác có cô trong vòng tay.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

Sau đó là thanh âm hài hước của bá tước Phillips: “Tuy rằng tôi không muốn làm gián đoạn phút giây tình cảm này, chỉ là muốn nhắc nhở hai vị một chút, cơn dư chấn này kết thúc nhanh như vậy thì có lẽ sẽ còn những đợt dư chấn khác lớn hơn. Vì bảo toàn sinh mạng nhỏ này thì hãy đợi lát nữa rồi âu yếm cũng không muộn?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.