Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bản Mới

Chương 392




Cả miếng nước Hề Hề cũng chưa kịp uống đã bị các đồng nghiệp vây lấy hỏi han đủ chuyện. Cô đành bất lực giơ tay xin hàng: “Dừng dừng dừng! Mọi người dừng lại một chút nào! Có thể cho tôi uống ly nước trước được không? Tôi chạy như điên đến đây, thở không ra hơi thì làm gì còn sức nói chuyện!”

Giây tiếp theo thì vài cô đồng nghiệp đã đem một ly cà phê đến tận nơi cho Hề Hề, gương mặt tràn ngập mong chờ nhìn cô.

Hề Hề bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Mọi người làm gì mà tò mò về anh ta quá vậy?”

“Đương nhiên phải tò mò rồi! Anh ta là quý ông độc thân quyến rũ nhất Châu Âu!” Cô đồng nghiệp tên Lisa cười hì hì: “Cô không biết đâu, có biết bao nhiêu người muốn gặp người đàn ông đứng đầu giới quý tộc Châu Âu này đó!”

“Có khoa trương quá không vậy?” Hề Hề nhướng mày: “Anh ta nổi tiếng ở Châu Âu đến thế ư?”

“Đâu chỉ là nổi tiếng!” Một cô đồng nghiệp khác thở dài một tiếng nói: “Anh ta có mối quan hệ rất mật thiết với gia tộc Rothschild, quan hệ giữa họ không phải vài ba câu đơn giản là có thể giải thích được.”

Gia tộc Rothschild là một gia tộc Do thái có nguồn gốc từ Frankfurt, Đức. Từ Rothschild nghĩa là ‘Tấm khiên đỏ’ trong tiếng Đức cổ, đây được xem là gia tộc quyền lực nhất thế giới vì đã tạo nên một đế chế tài chính – ngân hàng tại châu Âu bắt đầu từ cuối thế kỷ 18. Ngoài ra, gia tộc Rothschild cũng nâng tầm ảnh hưởng của mình trên thế giới bằng cách hỗ trợ tài chính cho nhiều cung điện hoàng gia và hệ thống chính phủ khác nhau tại châu Âu vào thế kỷ 19, bao gồm cả hai phe phái đối lập trong Chiến tranh Napoleon.

Với tổng tài sản lên tới cả triệu nghìn tỷ đô la, nhiều người từng khẳng định Rothschild chính là gia tộc giàu có nhất thế giới. Doãn gia có thể sánh vai cùng gia tộc Rothschild thì sao người thừa kế của họ lại có thể là một người bình thường?

Hề Hề trầm mặc một chút, bất quá cô bỗng nhiên liên tưởng đến vấn đề khác.. Anh có thể tung hoành ngang dọc Châu Âu mà lại xa lạ với Paris này?

Paris là thủ đô của Pháp, anh nói tiếng Pháp sành sỏi như vậy, chắc hẳn từng có thời gian sống ở Pháp khá lâu..

Anh dám lừa cô sao?

Hề Hề tức thời nhận ra điều nghi vấn này!

Anh dám nói dối, còn gạt cô nói rằng mình không quen thuộc với Paris và nước Pháp?

Ha! Người này thật là..

Cô chưa kịp suy nghĩ gì tiếp thì đã bị tiếng nói của các đồng nghiệp làm phân tán mất tập trung, chỉ có thể thành thật đáp: “Không đến mức khoa trương như mọi người nghĩ đâu! Nói đến giàu có thì đúng là anh ta có vẻ có rất nhiều tiền.. nhiều đến mức cả chiếc xe..”

Ngay lúc này ở ngoài cửa công ty truyền đến thanh âm của Tiểu A: “Hề Hề tiểu thư, tôi mang giấy tờ sở hữu của chiếc Aston Martin One-77 đến cho cô. Ngoài ra còn một chiếc Bugatti vừa mới ra mắt, chủ tịch nói cũng mang đến cho cô. Nếu cô không thích loại xe thể thao này thì có thể nói rõ mẫu xe mình yêu thích, trong vòng một ngày thì sẽ được sắp xếp theo sở thích của cô.”

Hề Hề và các đồng nghiệp trong công ty đều như trời trồng hóa đá!

Aston Martin!

Bugatti!

Còn có thể chọn thêm các mẫu xe khác sao?

Các đồng nghiệp há hốc miệng nhìn Hề Hề, cô gái tên Lisa lắp bắp nói: “Còn.. còn không phải có tiền sao? Mỗi chiếc xe này trị giá đã gần mười triệu franc rồi?”

Những người khác hung hăng gật đầu, Hề Hề chỉ biết đứng đó, trợn mắt kinh ngạc.

Cô vẫn tưởng rằng Doãn Tư Thần nói đùa, hoặc là thuận miệng thả thính, hoàn toàn không nghĩ anh sẽ nghiêm túc mà tặng cô chiếc xe sang trọng đó? Dù có tiền thì cũng không thể tùy tiện tặng chiếc xe trị giá cả triệu franc cho người khác.. số tiền này quy ra nhân dân tệ thì sẽ gần cả trăm triệu!

Có tiền cũng không ai đem tiền đi đốt như anh cả!

Tiểu A cung kính nhìn Hề Hề, tiếp tục nói: “Thiếu.. Hề Hề tiểu thư, các giấy tờ sở hữu này đều đã được làm thủ tục chuyển nhượng đầy đủ, đây là số điện thoại của tôi, nếu có vấn đề gì thì cô có thể gọi tôi bất cứ lúc nào! Khoảng hai giờ chiều này sẽ có người đưa lễ phục đến cho cô, tối này sẽ có tài xế đến đón cô tới bữa tiệc. Tôi xin phép đi trước!”

Tiểu A nhanh chóng xoay người bỏ đi, để lại mọi người đứng tại chỗ ngây ngốc. Ánh mắt tất cả đều nhìn về phía Hề Hề, cực kỳ nồng nhiệt và ái mộ.

Hề Hề ngơ ngác: “Tôi không biết tại sao lại như vậy nữa!”

Cô thật sự vô tội nha!

Trưa hôm nay Mộc Nhược Na đã gọi cho Hề Hề, vỗ bộ ngực đại mà đảm bảo sẽ trông nom hai bánh bao nhỏ tử tế, nên Hề Hề chỉ cần an tâm đi tham dự yến tiệc!

Có thể không an tâm sao? Mặc kệ là ăn uống, hay đồ dùng, xe cộ.. đều có người đưa đến tận cửa!

Vào tầm hai giờ chiều, quả nhiên có người đến đưa lễ phục, nếu sáng nay Hề Hề còn lo lắng đối phương không biết rõ kích thước của cô thì bây giờ lại càng thêm ngạc nhiên. Đứng ở trong toilet thử đồ và nhìn mình trước gương, cả thân thể cô sững sờ..

Bộ lễ phục này tựa như được đo ni đóng tấc cho chính cô vậy!

Nhưng.. bọn họ làm sao biết được số đo của cô? Lễ phục này rõ ràng là đặt may thủ công mà!

Vả lại chỉ mới một ngày, làm sao có thể hoàn tất một cách nhanh chóng như vậy?

Quỷ dị, quả thật là quá quỷ dị!

Hề Hề rất muốn đi hỏi Doãn Tư Thần một chút, vì sao anh lại có thể đưa cho cô một bộ lễ phục vừa vặn như vậy.. bất quá thì cô đành bỏ qua, chờ có cơ hội sẽ hỏi anh sau!

Vào lúc năm giờ chiều, xe đã ở dưới đường chờ đón Hề Hề ngay cổng. Buổi tiệc mừng hợp tác được tổ chức tại một căn biệt thự xa hoa nằm gần hai đại lộ lớn là Victor-Hugo và Champs-Elysées rất sầm uất tấp nập.

Hề Hề được cho phép về sớm nên đã rời khỏi công ty trước giờ tan tầm thường lệ để đến đây, cô không đến sảnh và được người phục vụ dẫn đến phòng nghỉ riêng, trong phòng đã có chuyên gia trang điểm chờ sẵn.

Hề Hề nhìn bộ lễ phục trị giá cả trăm vạn, lại nhìn các chuyên gia trang điểm, cuối cùng đành ngoan ngoãn ngồi vào ghế để tùy ý đối phương giúp cô sửa soạn.

Vốn dĩ ban đầu cô còn nghĩ rằng các chuyên gia này sẽ làm mặt cô trở nên kỳ quái, không ngờ họ lại tựa như nắm bắt được tâm ý của cô, phong cách trang điểm rất thanh nhã làm cô hoàn toàn không thể chê vào đâu được.

Hề Hề tựa ngắm nhìn mình trong gương, nhịn không được mà lên tiếng cảm thán: “Nếu đây không phải lần đầu tiên tôi thấy mọi người, thì chắc tôi sẽ cho rằng chúng ta đã từng biết nhau rất lâu, mọi người trang điểm quả thật rất hợp ý tôi.”

Một chuyên gia đứng cạnh cô bỗng nhiên cứng đờ, ánh mắt khựng lại vài giây, lại không nói gì khác.

Chờ Hề Hề rời khỏi phòng, bọn họ mới nhìn nhau tự hỏi: “Rõ ràng cô ấy là thiếu phu nhân, sao lại nói là không quen biết chúng ta? Chúng ta là chuyên gia trang điểm riêng của cô ấy, sao lại không nhớ rõ?”

Một người trong số họ lắc đầu khó hiểu: “Thôi bỏ đi, không cần suy đoán, có lẽ cô ấy đã thật sự mất trí nhớ?”

Mọi người yên lặng trầm mặc, không biết nên nói gì.

Hề Hề được một người phục vụ dẫn đến cánh cửa đôi rất lớn, người phục vụ cung kính mở cửa phòng. Thời điểm cửa phòng được mở rộng thì một thân ảnh đĩnh bạt đã xuất hiện trước mắt cô.

Một thân âu phục màu xám bạc lịch lãm, khí chất tựa như đế vương đã nhanh chóng thu hút ánh mắt của Hề Hề. Đáy lòng cô thầm than một tiếng: Trên đời này đúng là luôn tồn tại một người như vậy, mặc kệ là ở đâu thì vẫn luôn là tiêu điểm giữa muôn người.

Khoảnh khắc cửa phòng mở ra, trong lòng Doãn Tư Thần đã thấp thỏm khẩn trương không yên, dù bề ngoài anh cố tình ra vẻ ung dung. Đây chính là lần đầu tiên sau ba năm xa cách, chuột đồng nhỏ của anh đã xuất hiện trước mặt anh với tư thái lộng lẫy nhất.

Ba năm! Đã ba năm trôi qua!

Anh nhớ rất rõ ba năm trước đây, mỗi khi cô đi dự tiệc cùng anh cũng luôn rực rỡ chói lọi. Nhiều khi anh thật sự hiếu kỳ, không biết cô sẽ ra sao khi trở lại vóc dáng thiếu nữ sau khi đã sinh con?

Giờ khắc này thì anh đã có lời đáp, dưới ánh đèn vàng ấm áp nhu hòa rọi trên người Hề Hề, vóc dáng yểu điệu của cô càng trở nên quyến rũ nữ tính hơn, cô nhẹ nhàng cất bước hướng về phía anh.

Mỗi bước đi của Hề Hề là mỗi một lần trái tim Doãn Tư Thần đập loạn nhịp, khoé mắt hẹp dài thâm trầm mang theo sự kinh diễm, anh đứng lặng yên, chọn cách đơn thuần nhất để thưởng thức vẻ đẹp của cô.

Bộ lễ phục quả nhiên rất hợp với cô, hình ảnh này đẹp hơn bội phần so với trong tưởng tượng của anh!

Đây là lễ phục cô đã mặc khi tham dự yến hội lần đầu tiên với anh, giờ đây được đặt may thủ công mới hoàn toàn vì cô.

Doãn Tư Thần đưa tay hướng về Hề Hề: “Đêm nay em rất đẹp.”

Hề Hề nhìn thấy đối phương duỗi tay về phía mình, trong lòng bỗng nhiên hồi hộp, nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay đối phương, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Doãn Tư Thần nắm lấy tay Hề Hề, để tay cô khoác vào khuỷu tay của anh, sau đó cùng nhau bước về phía trước.

Hề Hề lén nhìn trộm gương mặt nghiêng nghiêng của Doãn Tư Thần, sườn mặt nam tính mạnh mẽ quả là cuốn hút, đột nhiên cô cảm thấy tình huống này hơi quái quái, tựa như.. hai người là một cặp vợ chồng..

Vợ chồng..

Giây tiếp theo thì cô đã bị cái ý niệm này làm cho hoảng sợ.

Cô làm sao vậy? Sao từ lúc gặp Doãn Tư Thần thì bắt đầu trở nên không bình thường?

Hay suy nghĩ miên man, còn nằm mơ sinh con cho anh?

Trời ạ, từ lúc nào mà cô bắt đầu hoa si như vậy?

Ánh mắt Doãn Tư Thần hơi nghiêng, khẽ liếc nhìn Hề Hề, anh dĩ nhiên nhận ra sự lúng túng của cô, khoé miệng bất giác nhếch lên mỉm cười, ánh mắt anh lúc này cực kỳ ôn nhu.

Từ nơi này đến hội trường của yến tiệc có một quãng đường đi khá lâu, Doãn Tư Thần dắt tay Hề Hề đi chậm rãi, đã trôi qua mười phút vẫn chưa tới.

Hề Hề nhịn không được liền hỏi: “Chúng ta đã đến muộn phải không?”

“Không, chúng ta chưa đến thì bữa tiệc sẽ chưa bắt đầu.” Ý cười trên môi Doãn Tư Thần vẫn không ngớt: “Không cần vội, chúng ta có rất nhiều thời gian, cứ thong thả. Cuộc đời này nói dài thì rất dài, nói ngắn thì cũng rất ngắn. Chỉ cần em nguyện ý thì tôi sẽ đi với em.”

Những lời này làm đáy lòng Hề Hề kinh hoàng!

Cô lập tức ngước nhìn anh, hàm nghĩa ý tứ của anh có phải thâm sâu quá rồi không?

Lúc nói chuyện với nhau thì cả hai người đều sử dụng tiếng Trung, bởi vì tiếng Trung mang theo nhiều ẩn dụ thâm thúy mới có thể khiến cô ngơ ngác suy đoán ý của đối phương.

Anh nói đời này rất dài mà cũng rất ngắn, rốt cuộc là cố ý hay vô tình?

Một người ưu tú như anh mà sẽ chịu đi với cô cả cuộc đời sao?

Huống hồ, không phải mọi người đều nói anh rất chung tình với người vợ trước ư?

Sao anh có thể có ý tứ gì khác với cô?

Vân Hề ơi là Vân Hề, từ bao giờ mà mày lại hoa si như thế này?

Bởi vì lời lẽ nửa thật nửa đùa của một người đàn ông mà cứ miên man mơ mộng?

Hề Hề thở dài một tiếng, làm bộ không hiểu và nói: “Những lời này của Doãn chủ tịch thì tôi nghĩ không được bao nhiêu người phụ nữ có thể bình tĩnh khi nghe ngài nói?”

Doãn Tư Thần đột nhiên đứng lại, quay đầu nhìn Hề Hề, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Những lời này cả đời tôi chỉ nói với một người duy nhất, người đó là em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.