Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bản Mới

Chương 374




Cố Miểu được bế nhấc bổng lên cao, tức khắc vui vẻ cười khanh khách.

Cố Hề Hề nhìn ngắm Doãn Tư Thần chơi đùa với Cố Miểu trong chốc lát rồi nói: “Được rồi, anh vừa về thì nên nghỉ ngơi chút đi. Em bé ăn no xong sẽ buồn ngủ, chúng ta đừng quấy rầy con.”

Doãn Tư Thần đem Cố Miểu giao lại cho thím Trương, sau đó nắm tay Cố Hề Hề muốn dẫn cô về phòng, đêm nay anh có rất nhiều chuyện muốn kể cho cô nghe. Anh muốn nói cho cô biết công việc ở nước Đức và Ý của anh đã hoàn thành thuận lợi, nguyên vật liệu cho việc xây dựng hạng mục đã đầy đủ, lộ trình và kế hoạch chi tiết đã được thiết lập theo một trật tự hoàn mỹ. Trong vòng từ một đến hai năm thì đường ven biển của thành phố S sẽ có một diện mạo hoàn toàn mới trên bản đồ thế giới.

Tập đoàn Doãn thị nhờ vậy nhất định sẽ chiếm được vị trí phú hào quan trọng nhất trong hàng ngũ những nhà tài phiệt của Trung Quốc, thậm chí là nắm quyền kiểm soát thủ đô, khi đó hôn ước giữa Vân gia và Mặc gia không thể là vướng mắc của anh nữa.

Hề Hề, em sẽ không cần phải lo lắng nữa, vấn đề của em đã được giải quyết!

Doãn Tư Thần hăng hái lôi kéo Cố Hề Hề trở về phòng, anh thật sự nôn nóng muốn kể hết với cô. Nhưng anh chưa kịp mở miệng thì sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt, cả người giật thót lên lập tức dựa vào người anh.

Lời sắp nói ra của Doãn Tư Thần đành phải ngừng lại: “Hề Hề, em làm sao vậy?” Anh hốt hoảng bồng cô lên bước ra ngoài: “Bác sĩ, y tá!”

“Tư Thần, bụng em đau quá, đau quá!” Cố Hề Hề gắt gao nắm chặt tay Doãn Tư Thần, tay còn lại ôm bụng khổ sở: “Đau quá!”

Doãn Tư Thần ôm Cố Hề Hề chạy ra ngoài, bác sĩ y tá nghe động tĩnh cũng lật đật chạy đến kiểm tra. Anh cẩn thận đặt cô nằm ở trên giường lớn, trên gương mặt khẩn trương và bất an của anh không thể giấu được vẻ đau lòng.

Cố Hề Hề vẫn nắm chặt tay Doãn Tư Thần, cảm giác đau đớn khiến cô không thể thốt nên lời, loại cảm giác này không chỉ đơn thuần là đau nữa, tựa như trong bụng của cô bị ai đó hung hăng nắm lấy, cả ruột ga và dạ dày.. tất cả mọi nơi trong cơ thể đều đau đớn.

Cố Hề Hề vật vã nằm trên giường, trên trán cô đã đẫm mồ hôi lạnh.

Sau khi kiểm tra cho Cố Hề Hề, bác sĩ quay sang báo cáo: “Tổng giám đốc, tử cung của thiếu phu nhân đang co thắt, đây là dấu hiệu sắp sinh. Chúng tôi cần phải tiến hành thêm một vài bước kiểm tra nữa, xin tổng giám đốc lánh đi một chút.”

Cố Hề Hề nghe nói mình sắp sinh, tức khắc buông lỏng tay ra, để bác sĩ và y tá đẩy cô vào bên trong phòng kiểm tra chuyên dụng, phòng này đã được trang bị đầy đủ các thiết bị và dụng cụ y tế cần thiết.

Doãn Tư Thần không nghĩ ngày đầu tiên anh trở về thì Cố Hề Hề lại chuyển dạ sắp sinh, anh ngây ngốc đứng tại chỗ, sau đó lại khẩn trương lo lắng mà đi qua đi lại trong phòng, đại não anh lúc này một mảnh hỗn loạn.

Trước giờ anh chưa từng biết sinh con sẽ đau đớn thống khổ đến vậy, nhìn tầng mồ hôi trên trán Cố Hề Hề, đột nhiên ánh mắt anh trở nên mờ mịt.

Anh muốn đứa bé này, nhưng anh càng muốn Cố Hề Hề bình an vô sự.

Anh muốn trở thành ba, nhưng anh càng muốn Cố Hề Hề vui vẻ hạnh phúc.

Cả trăm ngàn suy nghĩ dấy lên trong đầu, nhưng không cần đắn đo gì nữa vì anh đã quyết định. Điều anh muốn chính là làm Cố Hề Hề hạnh phúc, đây là điều mà anh sẽ dùng cả đời mình để thực hiện.

Doãn Tư Thần lúc này không còn là một vị đế vương oai phong, không còn là vị quân vương phúc hắc tà mị, chuyên tính kế nhân tâm nữa. Anh đơn thuần chỉ là một người chồng, một người chồng rất yêu thương vợ của mình.

Anh cảm nhận được sự sợ hãi bất an xưa nay chưa từng có..

Anh thật sự lo lắng cho Cố Hề Hề, anh thật sự không thể chịu đựng được nếu cô phải bị một tổn thương nào dù là nhỏ nhất, anh không biết phải làm sao khi nhìn thấy ánh mắt đau đớn của cô.

Rõ ràng anh là người đứng trên vạn người, khống chế toàn thảy vận mệnh của tất cả, nhưng mà giờ phút này anh lại mờ mịt sợ hãi như một đứa trẻ. Anh hận chính bản thân mình bất lực, không thể chịu đựng sự thống khổ đau đớn thay cho cô.

Thím Trương đứng ở một bên, lên tiếng an ủi: “Thiếu gia, sinh con là chuyện mà tất cả phụ nữ đều phải trải qua. Sức khoẻ thân thể thiếu phu nhân xưa nay rất tốt, sẽ không có việc gì đâu. Đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi.”

“Thím Trương, thím vừa nói chỉ là mới bắt đầu, ý của thím là cô ấy sẽ còn phải chịu sự đau đớn này rất lâu nữa?” Sắc mặt Doãn Tư Thần trắng nhợt.

“Đúng vậy, việc co thắt tử cung chỉ là dấu hiệu mới bắt đầu. Bởi vì thiếu phu nhân là sinh con so cho nên thời gian co thắt có thể sẽ kéo dài hơn.” Thím Trương tiếp tục giải thích: “Thường sẽ phải đau hai ngày thì mới có thể sinh được.”

“Cái gì? Lâu vậy sao?” Doãn Tư Thần vừa nghe đến khoảng thời gian hai ngày, tức khắc đứng ngồi không yên, lập tức chạy vọt vào phòng.

Mọi người liền ngăn cản anh: “Tổng giám đốc, ngài bình tĩnh đã! Hiện tại ngài đi vào sẽ quấy rầy bác sĩ kiểm tra cho thiếu phu nhân.” Tiểu A và Tiểu Vương cùng nhau giải thích.

Thím Trương tiếp tục khuyên bảo: “Thiếu gia đừng nóng nảy, đợt một chút xem bác sĩ nói thế nào đã?”

Lời thím Trương vừa nói xong thì bác sĩ đã mở cửa phòng bước ra.

Ánh mắt Doãn Tư Thần sáng lên, anh vội vàng chạy đến khẩn trương nhìn bác sĩ, nhưng một chữ cũng không nói ra được.

Bác sĩ đã quá quen với bộ dáng khẩn trương của các ông bố khi con của họ sắp chào đời, chỉ là không ngờ vị đế vương cao ngạo khí định thần nhàn, người luôn bình tĩnh thong dong như tổng giám đốc, cũng có một vẻ mặt kinh hoảng thất thố như thế này.

Bất quả bác sĩ không suy nghĩ lâu, nhanh chóng báo cáo: “Tổng giám đốc, thiếu phu nhân có dấu hiệu chuyển dạ, tử cung sẽ co thắt từng cơn, từ giờ đến lúc sinh thì co thắt cách quãng vài giờ. Nếu cổ tử cung chưa mở thì vẫn chưa thể sinh được, trong thời gian này cần chú ý các hoạt động duy trì thể lực và dinh dưỡng hợp lý, thai nhi đã bắt đầu quay đầu, ngày sinh dự tính sẽ khoảng hai ngày nữa.”

Cái gì? Còn phải đau đớn đến tận hai ngày nữa?

Doãn Tư Thần vừa nghe xong câu này thì cảm thấy toàn thân run rẩy.

Lúc này Cố Hề Hề được y tá dìu đi, đang chậm rãi bước ra từ bên trong. Dáng vẻ mệt mỏi yếu đuối của cô khiến Doãn Tư Thần giống như muốn hồn rời khỏi xác, anh vội đẩy bác sĩ ra, chạy vọt tới định ôm cô lên.

Cố Hề Hề duỗi tay đẩy Doãn Tư Thần ra, đỏ mặt nói: “Em không sao, không cần bồng em đâu, chỉ đau một chút thôi. Bác sĩ nói đây chỉ là mới bắt đầu co thắt tử cung, có lẽ mấy giờ nữa sẽ tiếp tục co thắt. Được rồi, không còn sớm nữa, mọi người mau đi nghỉ ngơi đi.”

Doãn Tư Thần vốn dĩ thấy Cố Hề Hề không có việc gì thì hơi hơi yên tâm, nhưng sau khi nghe cô nói vài giờ nữa sẽ tiếp tục co thắt tử cung thì đáy lòng anh lại run lên.

Bác sĩ quay ra dặn dò thím Trương chuẩn bị mọi thứ, sau đó gọi điện thoại đến bệnh viện chuẩn bị phòng bệnh để Cố Hề Hề có thể nhập viện vào ngày mai.

“Nếu không thì đêm nay chúng ta đi bệnh viện luôn đi.” Doãn Tư Thần do dự một chút rồi nói.

Cố Hề Hề khẽ lắc đầu, nói: “Không cần khoa trương như vậy, em là lần đầu mang thai, không thể sinh nhanh đến vậy đâu. Giờ đã trễ rồi, đừng vì một mình em mà làm mọi người không yên. Sáng mai chúng ta đi cũng được, còn nữa, khoan nói với bà nội và mẹ, đã muộn rồi, ngày mai hãy nói với họ một tiếng là được.”

Doãn Tư Thần gật đầu thật mạnh, chỉ cần có thể làm Cố Hề Hề không đau đớn, nếu muốn anh làm gì thì anh sẽ làm cái đó..

Suốt một đêm Doãn Tư Thần đều lo lắng và không thể ngủ được, đến nửa đêm thì Cố Hề Hề lại lên cơn đau đớn, nhưng lần này tương đối ngắn hơn, không kéo dài. Anh quỳ gối trước mặt cô, để cô nắm chặt tay anh, cả một cử động nhỏ anh cũng không dám nhúc nhích, trong lòng anh tựa như lửa đốt. Cũng may đêm nay chỉ đau có hai lần..

Đến sáng ngày hôm sau, Cố Hề Hề lại không có việc gì, cô vẫn ăn uống bình thường, tựa như sự đau đớn tối ngày hôm qua chỉ là ảo giác. Còn Doãn Tư Thần thì bị dọa cho đến hồn xiêu phách tán, làm gì còn tâm tình mà ăn bữa sáng.

Bệnh viện trực tiếp cho xe tới đưa Cố Hề Hề nhập viện, theo sau là cả một đoàn nhân viên y tá sẵn sàng túc trực liên tục cho đến ngày sinh của cô. Cả căn biệt thự nháo động một lúc, sau đó tất cả mọi người đều cùng nhau đến bệnh viện.

* * *

Tưởng Huy Âm hôm nay sẽ ‘tiếp đãi’ một người khách đặc thù.

Vị khách này vừa vào cửa thì không có hùng hổ lao vào cô ta như những người khác, mà lại ngồi xuống, thấp giọng nói: “Tưởng tiểu thư, cô có biết vì sao cô lại trở thành như thế này không?”

Đã hơn một tháng từ ngày rơi vào hang sói, Tưởng Huy Âm lần nữa khi đến danh xưng này thì thân thể tức khắc cứng đờ, ngay sau đó liền khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ: “Muốn làm gì thì làm, không làm thì cút đi!”

Tưởng Huy Âm bây giờ không còn chút gì của Tưởng gia đại tiểu thư ngày trước, bởi vì phải sinh tồn nên cô ta đã sớm sa đọa.

Đối phương nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tôi chỉ là không thích nhìn Cố Hề Hề ức hiếp người khác mà thôi, cho nên chỉ muốn bất bình thay cho cô. Nói thế nào thì dù cho Tưởng gia đuổi cô ra khỏi nhà, nhưng họ cũng không đuổi cùng giết tận, còn cho cô hai mươi vạn để bắt đầu cuộc sống mới, đối với cô như vậy là đã tận tình tận nghĩa. Chỉ đáng tiếc, cô đắc tội ai không đắc tội, lại cố tình chọc giận Cố Hề Hề để cô ta bỏ tiền sai người hủy hoại cô, khiến cô phải rơi vào hang sói sâu hãm, muốn sống không được, muốn chết không xong. Tưởng đại tiểu thư, cô thật sự cam tâm sao?”

Tưởng Huy Âm cảnh giác liếc mắt nhìn đối phương: “Anh là ai?”

“Ha hả, tôi là ai không quan trọng. Quan trọng tôi đang giúp cô đòi lại công bằng. Nghe nói Cố Hề Hề đã sắp sanh, chỉ cần đứa bé được sinh ra thì địa vị của cô ta ở Doãn gia sẽ vững chắc như bàn thạch, công lao sinh ra người thừa kế của Doãn gia thì ai có thể dễ dàng lay động?” Thanh âm người đàn ông này càng trầm thấp hơn, tốc độ nói càng nhanh hơn: “Nhưng ngày nào mà đứa bé chưa được sinh ra, thì nó vẫn chưa phải là người thừa kế của Doãn gia. Tưởng đại tiểu thư, thời gian của cô không còn nhiều nữa.”

Tưởng Huy Âm hung hăng híp đôi mắt lại.

Người đàn ông lấy ra một cái hộp, chậm rãi đẩy về hướng Tưởng Huy Âm: “Thật trùng hợp là tôi cũng không thích Cố Hề Hề, càng không thích cái gọi là người thừa kế đời thứ tư của Doãn gia. Đây là sự trợ giúp cuối cùng của tôi vì cô, trong hộp này là một phương thuốc lấy từ Nhật Bản, có thể khiến Cố Hề Hề rong huyết trong khi sinh, mất máu cho đến chết.”

Tưởng Huy Âm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông: “Người đứng sau lưng anh là ai?”

Đối phương cười khẽ: “Tưởng đại tiểu thư đâu cần phải mất thời gian hỏi cẩn thận đến vậy, Cố Hề Hề sáng nay đã lên đường nhập viện rồi. Nếu cô muốn ra tay thì phải nhanh lên, bằng không sẽ không kịp!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.