Hách Trình Du một thân tây trang lịch lãm bước xuống nhà. Ánh mắt không chút ý cười, lạnh nhạt và vô hồn. Lão Hách vừa thấy anh đã lên tiếng.
-Con suy nghĩ đến đâu rồi?
-Tùy ý ba sắp xếp!
Nói rồi anh bước ra khỏi nhà. Trình Du mệt mỏi ngã người ra sau ghế lái. Cuộc đời anh cũng quá đáng nực cười rồi. Khi không lại bị sao hỏa tạ rơi trúng đầu. Thầm nghĩ về cô gái Kim Nhã Di kia, anh thở dài nghĩ lại lời lão Hách nói.
Suy cho cùng thì giữa anh và cô Nhã Di kia thật sự cũng chẳng có cái gì gọi là liên quan nếu như không có cái hôn ước chết tiệt nào đó. Đấm mạnh lên vô lăng một cái, anh phóng nhanh tới tập đoàn Hách Thị.
Vừa bước vào tập đoàn đã được thư ký báo lại về vị khách không mời mà đến. Hách Trình Du nhoẻn miệng bước lên phòng. Thái độ của anh trước cô gái này thật sự rất lỗ mãn. Vừa bước vào đã thảy chiếc áo lên thành sofa ngồi xuống. Không đôi co nhiều lời mà lên tiếng vào hẳn vấn đề.
-Cô tới đây làm gì?
-Tôi muốn anh hủy hôn ước.
-Tại sao tôi phải làm điều đó?
-Tại vì bổn tiểu thư đây không thích. Xem xem, anh cũng đẹp trai đó, nhà cũng giàu. Nhưng mà gu của tôi không phải anh, rác rưởi!
Hách Trình Du đá lưỡi nhếch nhẹ môi. Anh vậy lại bị người khác coi là rác rưởi. Cô gái trước mặt dĩ nhiên là anh biết. Sự hống hách và ngạo mãn của cô ta nổi tiếng đến mức không một vị tiểu thư hay công tử nào có thể chơi chung. Hách Trình Du nhìn Nhã Di cười khẩy.
-Đã như vậy, thì tôi... chắc chắn phải lấy được cô.
-Anh là đang thách thức tôi? Thứ như anh, không đáng để bổn tiểu thư đây nhiều lời. Rồi để xem, ai lấy được ai.
Nhã Di đứng dậy bước ra khỏi phòng anh mà không lấy một lời tạm biệt. Vừa bước được vài bước thì đã bị một người chạy bổ nhào tới. Ngước mắt lên là thư ký của anh thì không khỏi bực mình.
-Cô đi đứng kiểu gì vậy hả? Có mắt hay không?
-Ơ... tôi xin lỗi Trương tiểu thư.
-Xin lỗi á, xin lỗi thì có tẩy hết sự dơ bẩn của cô vừa mới chạm lên người của tôi hay không?
-Cái đó, tay của tôi thật sự không dơ đâu ạ.
-Tất cả mọi thứ trên người các người đều dơ bẩn. Rất dơ bẩn!
Ba chữ cuối, Nhã Di còn cố nhấn mạnh lại khiến người nghe vô cùng khó chịu. Hách Trình Du không biết từ khi nào đã đứng cạnh Nhã Di. Lời nói của anh nghiêm túc lại vô cùng đanh thép.
-Cô quá đáng rồi đấy, dù sao đây cũng là tập đoàn của Hách Thị.
-Hừ.
Nhã Di phủi vai áo mình rồi bỏ đi. Thư ký của anh cũng đến cạn lời. Sao cựu chủ tịch của tập đoàn có thể chọn cô gái này làm con dâu được nhỉ? Nhà giàu đôi khi thật khó hiểu.
Hách Trình Du quay trở lại phòng, trong lòng đã hiện lên không ít khó chịu. Danh tiếng của cô ta thật sự không thể đùa. Day day mi tâm, Trình Du mệt mỏi dựa người ra sau. Nghĩ đến hôn ước chết tiệt kia lại vô cùng mệt mỏi. Nhưng nếu không ưng thuận thì anh sẽ đánh mất tất cả.
Ngay lúc này đây, một cô gái xinh đẹp đang gội đầu cạnh lu nước đầy. Vuốt nhẹ tóc cho hết nước. Cô đưa mắt lên nhìn bầu trời khẽ cười.
Trương Lộ Khiết sinh ra đã chẳng biết ba mẹ mình là ai. Từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, chỉ có các sư cô là chăm sóc và yêu thương cô. Thiếu nữ 22 tuổi này thật sự rất xuân sắc. Càng lớn lại càng trở nên xinh đẹp và dịu dàng.
-Lộ Khiết, con mau lại đây.
-Dạ.
Chạy về phía vị sư cô già, Lộ Khiết ngồi cạnh được sư cô lau đi mái tóc ướt sũng. Khóe mắt kèm nhèm của bà đầy yêu thương và trìu mến dành cho cô.
-Lộ Khiết, vài hôm nữa... khi con lên thành phố... phải nhớ chăm sóc sức khỏe thật tốt biết chưa?
Lộ Khiết gật gật quay người lại ôm lấy vị sư cô. Cái tuổi này cô cũng nên lập nghiệp rồi. Đâu thể mãi sống ở đây
-Con hứa...con sẽ thật thành công, kiếm thật nhiều tiền để về đây xây lại cô nhi viện của chúng ta.
-Thật là, chỉ cần con sống tốt là ta vui rồi.