Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 98




Chương 98 Chúc hai người hạnh phúc Ngoài cửa sổ, mưa cuối cùng cũng tạnh.

Tống Phi Phi nóng lòng đứng dậy tạm biệt: “Tôi còn có việc phải làm, nên không làm phiền nữa.” Ngô Đức Cường nhận được một cuộc gọi, bổ sung thêm: “Đúng lúc, tài xế cũng đã tới cửa rồi. Cô Tống, tôi tiễn cô ra ngoài.” “Không cần, tôi tự đi ra ngoài là được.” Tống Phi Phi từ chối.

Cô ta quay lại, vô thức nhìn Hoắc Kiến Phong.

Hoắc Kiến Phong đang cúi đầu gỡ xương chim bồ câu, uyển chuyển điêu luyện, sau đó đặt từng miếng thịt lên đĩa của Ôn Thục Nhi.

Ôn Thục Nhi đang ăn ngon lành, nhét thịt vào miệng, ngẩng đầu nhồm nhoàm nói: “Tạm biệt chị Tống!” Khóe miệng bóng nhấy, tay cũng dính toàn dầu mỡ.

Rõ ràng là hai người khác nhau một trời một vực, lúc này ngồi Tống Tống với nhau lại có cảm giác rất hòa hợp.

Tống Phi Phi siết chặt túi xách, móng tay cắm sâu vào da.

Cô ta cúi đầu, lại nghiêm nghị ngẩng đầu lên: “Kiến Phong, bây giờ em đã biết rồi. Cô Ôn đối xử với anh rất tốt, anh đối xử với cô ấy cũng rất tốt. Nhìn thấy hai người hạnh phúc như vậy, thì tôi yên tâm rồi. Sau này, tôi sẽ không đến làm phiền hai người nữa đâu, chúc hai người hạnh phúc.” Nói xong, cô ta quay đầu bỏ đi.

Tống Phi Phi đứng thẳng lưng, bước từng bước vô cùng chắc chắn.

Chớp mắt mà nước mắt tuôn rơi.

Cửa biệt thự đóng sầm lại.

Khuôn mặt của người đàn ông đã chuyển sang màu xanh.

Anh đặt con chim bồ câu trong tay xuống, tháo găng tay và ấn vào ngực mình.

Nhìn thấy điều này, Ngô Đức Cường nhanh chóng mang thùng rác tới.

“Qe” một tiếng, người đàn ông nôn ra toàn bộ thức ăn đã ăn.

Nhìn thấy sắc mặt từ xanh xao thành trắng bệch, Ngô Đức Cường cảm thấy vô cùng đau khổ, không nhịn được mà cất lời khuyên nhủ: “Cậu ba, cậu rõ ràng là bị dị ứng với sò điệp, tại sao lại phải ăn chúng? Tại sao lại phải vì chọc giận cô Tống mà giày vò bản thân như thế……

“Cậu câm miệng.” Hoắc Kiến Phong lau miệng, trầm giọng cắt ngang.

Ngô Đức Cường mấp máy môi, nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông, cuối cùng vẫn không nói gì.

Hoắc Kiến Phong buông khăn ăn xuống, xoay người đi thẳng, điều khiển xe lăn đi vào thang máy.

Ôn Thục Nhi choáng váng trước sự thay đổi đột ngột này.

Cô nhìn bóng lưng của Hoắc Kiến Phong, khó khăn nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhìn Ngô Đức Cường bất lực, tự trách bản thân: “Thực sự xin lỗi, tôi thật sự không biết anh ấy không ăn được sò điệp! Tôi tưởng rằng chỉ cần là nhà bếp làm, anh ấy đều có “Không sao đâu, cô ba, chuyện này không liên quan tới cô.” Ngô Đức Cường thương xót Hoắc Kiến Phong, nhưng anh ta biết rõ, mấu chốt của chuyện này chính là là Tống Phi Phi.

Anh ta ấm ức giải thích với Ôn Thục Nhi: “Cậu ba từ trước đến nay ăn uống rất đơn giản. Cậu ấy kêu nhà bếp chuẩn bị thêm nhiều món đa dạng, nhưng thật ra là chỉ cho cô thôi. Nhưng không ngờ hôm nay cô Tống lại tới, cùng ăn chung mâm với cậu ba, nên cậu ấy cố tình ăn nó trước mặt cô Tống.” Tức giận đến mức nào mà có thể mặc kệ cơ thể? Điều bác sĩ không muốn thấy nhất chính là bệnh nhân không quan tâm đến cơ thể của họ.

Huống hồ, còn là người đối xử tốt với bản thân.

Đôi mày thanh tú của Ôn Thục Nhi nhíu chặt, lo lắng nói: “Trợ lý Cường, giữa Kiến Phong và cô Tống đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ngô Đức Cường buồn bã thở dài: ‘Lúc đầu cô Tống rời đi không lời từ biệt, đã nhiều năm không có tin tức, bây giờ đột nhiên quay lại, trong lòng cậu ba hẳn là rất căm hận.” “Nhưng mà, không phải anh ấy vẫn luôn đợi chị ấy sao?” Ôn Thục Nhi không hiểu: “Có ân oán gì mà chị ấy quay lại vẫn không giải quyết được sao?” Ngô Đức Cường bất lực giang hai tay: “Thuộc hạ cũng không hiểu, chỉ biết tâm trạng của cậu ba mấy ngày nay đều bị ảnh hưởng bởi cô Tống.

Nếu có thể, anh ta thực sự hy vọng rằng người phụ nữ đó có thể làm những gì cô ta nói và không bao giờ xuất hiện nữa.

Ngô Đức Cường nghĩ tới đây, vẫn không yên lòng: “Cô ba, cô ăn từ từ, tôi đi xem cậu ba” Ôn Thục Nhi gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Vấn đề tình cảm có thực sự phức tạp như vậy không? Đêm khuya.

Hoäc Kiến Phong mở cửa phòng ngủ, liền ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.

Anh cau mày di chuyển xe lăn đi vào, chỉ thấy Ôn Thục Nhi nằm dài lên khung cửa sổ quay lưng lại, tựa như đang nhìn cái gì đó.

Bên cạnh cô, trên chiếc tủ cao nửa người, là ba quả táo và một lư hương.

Trong lư hương, ba cây nhang cuộn tròn nghi ngút khói xanh.

“Cô đang làm gì vậy?” Anh lên tiếng, giọng điệu rất nhẹ nhàng.

Ôn Thục Nhi nhìn lại, vừa thấy anh, trên mặt nở nụ cười theo điều kiện trước, rồi mới nói: “Tôi đang ngắm trời, chờ mưa tạnh.” “Cái đó là để làm gì vậy?” Hoäc Kiến Phong hất cằm về phía lư hương.

Ôn Thục Nhi cười ngây ngô hơn nữa: “Tôi đang cầu xin ông Trời, xin ông đừng làm mưa làm gió nữa. Khi xem TV, tôi thấy mọi người đều vái ông Trời cầu mưa như thế này.

Tôi nghĩ muốn cầu cho ông trời đừng làm mưa nữa, chắc là cũng phải như vậy!” Hoäc Kiến Phong khó hiểu: “Bây giờ là mùa xuân, mưa xuân vô cùng quý giá. Cô từ nhỏ đã sống trong thôn, đã nhìn thấy người ta cày cấy. Không phải là nên mong mưa hơn sao?” Ôn Thục Nhi thì thào nói: “Tôi không cần! Hơn nữa, anh không cảm thấy mưa hôm nay đặc biệt to sao? Mưa xuân hiếm khi lớn như vậy, hơn nữa mưa đã lâu như vậy, chắc là đủ rồi nhỉ? Cho dù chưa đủ, cũng có thể để dành lần sau hãng tiếp tục được mài!” Đôi mắt sâu lắng của Hoắc Kiến Phong khế nheo lại: “Ngày mai cô có chuyện gì? Mà phải nóng lòng chờ mưa tạnh như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.