Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 89




Chương 89: Để cháu vào ở rể nhà họ Ôn

Anh ta chán ghét ném lại vào đĩa, lấy khăn giấy lau tay rồi phồng má nói: “Ông hai, cháu còn trẻ, không muốn kết hôn sớm như vậy.

Hoắc Phương Nam cười nói nhẹ nhõm: “Thằng bé ngốc nghếch này, sớm muộn gì cũng kết hôn, nên kết hôn sớm cho đỡ phiền phức. Ông còn nhớ lúc bố cháu ở tầm tuổi cháu, cháu đã được sinh ra rồi đấy.” Hoắc Vân Hạo lắc đầu, dứt khoát từ chối: “Không được, không được, bây giờ thời thế đã khác. Chú cả và chú hai còn chưa kết hôn, nếu không phải là xung hỉ thì chắc là chú ba vấn còn độc thân đấy! Cháu là hậu bối, không thích hợp với chuyện kết hôn sớm như vậy.

Hoắc Phương Nam kiên nhẫn giải thích: “Bọn họ đều là chưa tìm được người thích hợp. Cháu với Như Phương thì khác, chuyện hai cháu yêu đương cũng được công khai ra bên ngoài, nên kết hôn chỉ là vấn đề thời gian, lần này nhân lúc chú ba của cháu kết hôn, cho nên tiện thể giải quyết luôn chuyện của cháu.” Sự chán ghét lóe lên trong mắt Hoắc Vân Hạo, anh ta khinh bỉ: “Hứ, cháu không muốn làm cùng bọn họi” Hoắc Phương Nam đã nhận ra điểm mấu chốt, liền nói: ‘Được được được, không làm cùng bọn họ, ông hai sẽ làm riêng cho cháu.” Hoắc Vân Hạo nhận ra mình đã bị dụ, lập †ức ngang ngược nói: “Ông hai, tại sao đến ông cũng lừa gạt cháu? Cháu không cưới, cũng không làm cùng bọn họ, cũng không muốn làm riêng, hiện tại cháu không muốn kết hôn.” Hoắc Phương Nam liếc anh ta một cái, trầm giọng nói: “Vân Hạo, chuyện này cháu không thể không làm, nếu cháu nhất quyết không chịu kết hôn, cháu chỉ có thể ngồi tù với Như Phương.” Hoắc Vân Hạo sửng sốt, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ căm hận: “Đây là điều kiện để bọn cháu được thả ra đúng không? Là ý của đồ đê… thím ba sao?” Hoắc Phương Nam bất lực nhắm mắt lại: “Đúng vậy. Nhưng bà cụ cũng cho rằng đây là một cách tốt, cho dù là đối với cháu hay là với công ty, đều rất tốt!” “Tốt cái gì mà tốt, cháu còn chưa chơi đủ nữa!” Hoắc Vân Hạo cáu kỉnh nhíu mày.

Nhưng hiện tại, anh ta không còn cách nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý: “Được thôi! Kết hôn thì kết hôn! Nhưng ông hai, cháu muốn ra ngoài sống sau khi cưới, cháu không muốn ở nhà đối mặt với chú ba và người phụ nữ đó suốt ngày. Bây giờ chú ba chỉ quan tâm tới người phụ nữ đó, không hề thương cháu chút nào rồi.” “Không vấn đề gì.” Hoäc Phương Nam đắc ý: “Điều này, lúc đó thím ba của cháu cũng đã đề nghị rồi. Bà cụ cũng đã đồng ý, khi nào cháu cưới xong, có thể trực tiếp dọn đến nhà họ Ôn sống.” Hoắc Vân Hạo đang định vui mừng thì chợt sững người khi nghe đến nửa sau của câu nói: ‘Dọn đến nhà họ Ôn sông? Ý gì vậy? Tại sao cháu phải dọn đến nhà Ôn sống?” Hoắc Phương Nam vẻ mặt khó xử, cuối cùng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói nguyên văn thì là để cháu vào ở rể nhà họ Ôn. Nhưng cháu không cần lo lắng, nếu cháu không muốn ở nhà họ Ôn, ông hai sẽ mua cho hai đứa một căn biệt thự riêng ở bên ngoài. Cháu và Như Phương có thể…” Bộp! Hoäc Phương Nam chưa kịp nói xong, Hoắc Vân Hạo đã đập bàn đứng lên: “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà bắt cháu tới ở rể nhà họ Ôn? Cháu đường đường là chắt của nhà họ Hoắc, là chắt duy nhất. Ôn Thục Nhỉ cô ta là cái thá gì!” Hoắc Vân Hạo tức giận gào thét, hất bát đĩa trên bàn xuống.

Hoắc Phương Nam không hề có sự chuẩn bị, bị động tác thô lỗ của anh ta làm cho kinh ngạc đứng lên, lảo đảo lui về phía sau, vẫn bị nước canh băn lên hết ống quần.

Bát đĩa rơi xuống đất kêu loảng xoảng, như dùi trống đánh thùm thụp vào huyệt Thái Dương của ông ấy.

Hoäc Phương Nam sắc mặt lạnh lùng, giơ tay tát Hoắc Vân Hạo một cái: ‘Hỗn láo! Đây là quyết định của bà cụ, cũng là quyết định của cả nhà, cháu không thể quyết định được!” Có một sự hung dữ ánh lên trong đôi mắt ấm áp của ông ấy, nhưng cái tát cuối cùng cũng dừng lại trước khi nó chạm vào mặt Hoắc Vân Hạo.

Mấy ngày không gặp, Hoắc Vân Hạo sụt rất nhiều cân, hốc mắt trũng sâu, hai mắt tím tái vì ngủ không ngon giấc.

Làn gió lạnh lẽo từ lòng bàn tay thổi qua mặt, cùng với lời khiển trách đầy tức giận khiến cả người Hoắc Vân Hạo sững sờ.

Anh ta trợn trừng mắt, bàng hoàng nhìn Hoắc Phương Nam.

Đã nhiều năm như vậy, anh ta chưa từng thấy Hoắc Phương Nam thực sự tức giận với anh ta, cho dù tối hôm đó ông ấy đã tát mình, đó cũng hoàn toàn là để lấy được sự thông cảm, giúp mình giải nguy.

Không khí dường như bị đóng băng.

Hoäc Vân Hạo sững sờ hồi lâu mới “òa” lên khóc: “Ông hai, bà cụ và chú ba đều bênh vực người ngoài, bảo vệ người phụ nữ đó.

Bây giờ ông cũng không cần cháu rồi sao? Vân Hạo là đứa trẻ không ai cần… hức hức hức…

Hoắc Phương Nam thu tay lại, nặng nề thở dài: “Vân Hạo, không phải ông hai không thương cháu. Nhưng hiện tại cháu đã lớn rồi, cũng là người lớn rồi. Trò giở thói ương bướng bốc đồng, ngang ngược ăn vạ của trẻ con ấy, không còn tác dụng gì nữa đâu.” Hoắc Vân Hạo nước mắt nghẹn ngào: “Ông hai, không thể thay đổi chuyện này được sao?” Hoäc Phương Nam gật đầu: “Đúng. Để cháu và Như Phương không phải ngồi tù, cũng vì danh tiếng của nhà họ Hoäc, chỉ có thể như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.