Chương 748
Dương Liễu kiêu ngạo nhướng mày: “Coi như các người vẫn còn biết điều. Tiểu Liên, đã là người ngoài không liên quan gì thì đừng đưa đến một nơi quan trọng như căn cứ, mau đưa họ đi đi.”
“Đã rõ.”
Bạch Tiểu Liên hơi thằng người, lập tức cúi đầu kéo Vân Thiên và Lucy đi.
Cô bé không dám quay đầu lại, vội vàng kéo họ ra khỏi căn cứ, bước vào vành đai xanh không có người mới buông tay ra, thở ra một hơi: “Ai ya, dọa chết tồi rồi, dọa chết tôi rồi!”
Nhìn dáng vẻ cô bé vuốt ngực như sống sót qua tai nạn, Lucy không nhịn được cười nhẹ: “Em gái Tiểu Liên này, nhìn dáng vẻ vừa nãy của em, người em vừa gặp không phải là chị ấy, mà là Mẫu Dạ Xoa à?”
“Xuỵt.” Bạch Tiểu Liên nhìn xung quanh, vội dùng tay ra hiệu im lặng, hạ giọng nói: “Chị ta còn đáng sợ hơn cả Mẫu Dạ Xoa nữa đó? Chị Dương Liễu là người phụ trách cơ sở dược phẩm của nhà họ Bạch chúng tôi, tham vọng rất lớn. Hơn nữa…”
Tiểu Liên nói đến đây thì dừng lại, kéo Lucy và Vân Thiên lại gần, gần như ghé vào tai họ nói: “Hơn nữa trước đây chị Dương Liễu rất thân cận với gia tộc nhà họ Hắc, trong cuộc chiến giữa mấy gia tộc lớn, chị ta và nhà họ Hắc chĩa mũi nhọn đến nhà họ Phí nhiều nhất.”
Lucy nhớ lại thái độ khinh thường và kiêu ngạo của người phụ nữ đó, nhếch môi khinh thường: “Hừ! Chỉ dựa vào cô ta mà muốn đấu với nhà họ Phí ư.” Mặc dù họ chỉ mới đến đây một ngày, vả lại họ cũng không có cảm tình với nơi này, nhưng chỉ dựa vào quan hệ huyết thống, cô sẽ không bao giờ cho phép người bôi nhọ gia đình của chủ nhân.
Ánh mắt Vân Thiên xa sầm, suy nghĩ một chút nói với Tiểu Bạch: “Em có thể đưa bọn tôi đến tòa nhà của nhà họ Phí không?”
“Đương nhiên có thể rồi, đi theo tôi.” Tiểu Liên không do dự nói.
Họ đi vượt qua vành đai màu xanh, qua mấy vành đai xanh nở đầy hoa, một tòa nhà màu hồng xuất hiện trước mặt họ.
Tòa kiến trúc giống như một lâu đài cổ, trên tường leo đầy hoa tường vi màu hồng, nở thật rực rỡ, hương thơm ngập tràn. Nhìn từ xa, giống như được xây trên một núi tuyết, đẹp không sao tả xiết. “Wa, đẹp quá!” Lucy há miệng, kinh ngạc nói: “Xây được ngôi nhà như này, không biết phải mất bao nhiêu năm nhỉ?”
Bạch Tiểu Liên cười mỉm: “Không phải vừa nãy tôi nói với hai người rồi sao? Bên tôi có rất nhiều nghiên cứu về hoa! Đi thôi, vào xem đi.”
Lần này, cô bé không đưa họ đi vào lối vào phụ, mà đưa thẳng đến lối vào chính ở tầng một.
Phòng bảo vệ.
Phương Tuệ đang cắn hạt dưa xem phim truyền hình rượt đuổi, nhìn thấy Bạch Tiểu Liên dẫn một thiếu niên và một cô gái đi càng lúc càng gần, ngẩn ra một chút, sau đó cầm bộ đàm lên, lo lắng nói: “Dì Mẫu Đơn, dì Mẫu Đơn, thiếu chủ đến rồi.”
Sau khi hét lên, cô ấy lập tức bỏ bộ đàm xuống, chỉnh lại tóc tai, cung kính ra chào đón: “Chào thiếu chủ.
Mắt Lucy nhìn xung quanh, mặc dù cô vẫn chưa nắm chắc tình cảm của con người, nhưng nhìn thấy thái độ của người trước mặt và Dương Liễu kia hoàn toàn khác nhau, đột nhiên cô nghĩ đến một từ ‘độ thân thiết khác nhau’.
Quả nhiên, thái độ của mỗi người không giống nhau chút nào.
Vân Thiên nhìn Phương Tuệ khẽ gật đầu, nghe thấy bên trong có tiếng bước chân “Bộp bộp.”
“Thiếu chủ đầu?”
Mẫu Đơn chạy một mạch đến, nhìn thấy bốn người ở của hỏi: “Thiếu chủ đâu?”
Phương Tuệ ngại ngùng chỉ vào Vân Thiên: “Dì Mẫu Đơn, không phải thiếu chủ, là thiếu chủ nhỏ. Thiếu chủ nhỏ, đây là dì Mẫu Đơn là người phụ trách quản lý căn cứ của chúng ta.”
Cô ấy vừa nãy quá hoảng hốt, không biết là mình đã nói nhầm, hay là dì Mẫu Đơn nghe nhầm nữa. “Thiếu chủ nhỏ?”
Mẫu Đơn ngạc nhiên nhìn thiếu chủ nhỏ, ánh mắt thoáng hiện lên một tia thất vọng, nhưng bà ấy vẫn cung kính nói với Vân Thiên: “Xin chào thiếu chủ nhỏ! Chào mừng cậu tham gia căn cứ của chúng tôi, cứ coi nơi đây là nhà mình, thoải mái như ở nhà là được. Tôi còn có việc, không thể giới thiệu hết với các cậu. Chỉ có một điều là không được động vào dụng cụ và thiết bị đó.”
Mặc dù bà ấy không nói rõ, nhưng trong lời nói và ý tứ đều lộ ra một thông điệp đó là một một đám nhóc không hiểu gì cả.
Mặt Vân Thiên không có biểu hiện gì, bình tĩnh gật đầu.
Mẫu Đơn không quan tâm, chỉ thấy cậu đang ngại ngùng trước người lạ, quay đầu nói với Bạch Tiểu Liên: “Nhóc con, cháu rất quen với nơi này. Dì giao nhiệm vụ cho cháu dẫn thiếu chủ nhỏ đi thăm quan, đưa thiếu chủ nhỏ đi chơi, đừng động vào thiết bị, đảm bảo an toàn cho thiếu chủ nhỏ, biết chưa?”
Bạch Tiểu Liên cười dịu dàng gật đầu, giơ tay ra hiệu “ok”: “Không vấn đề gì.”
Mẫu Đơn thả lỏng, cười dịu dàng nhìn Vân Thiên: “Vậy thiếu chủ nhỏ, tôi không làm phiền cậu nữa, cậu cứ thoải mái nhé.”
Vân Thiên không nói gì cả, chỉ hơi gật đầu.
Phấn điều ngọc mài, ngũ quan của cậu như tượng khắc, thực sự rất đẹp.