Chương 70: Tình hình sức khỏe của Hoắc Kiến Phong
Nghe thấy giọng điệu của Hắc Trạch có chút không kiên nhẫn, bà cụ Hoắc nhanh chóng nói: ‘Kiến Phong, đừng xúc phạm thần y, đã đến thì phải tin tưởng. Mọi chuyện, đợi đến khi có kết quả chẩn đoán thì hãng nói sau.
Dì Mẫn chớp mắt với Ngô Đức Cường.
Ngô Đức Cường bất lực thở dài, cúi người thấp giọng nói với Hoắc Kiến Phong, “Cậu ba, đã đến đây rồi, cậu hãy nể mặt của bà cụ mà hoàn thành hết quy trình. Bất kể kết quả như thế nào, cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện cho bà cụ.” Hoắc Kiến Phong nhíu mày, nghĩ tới sáng sớm bà cụ đã đi tới Nam Uyển.
Anh thở hắt ra, chậm rãi cúi đầu và áp mặt vào cửa sổ bình phong.
Rèm cửa sổ nhỏ được vén lên, Hoắc Kiến Phong nhướng mị, tự nhiên nhìn người trước mặt.
Vị thần y đang ngồi trên chiếc ghế gỗ thông, mặc áo khoác trắng trơn, đội mũ bác sĩ màu trắng và đeo khẩu trang y tế màu xanh, hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt của ông ta, chỉ có đôi mắt của ông ta lộ ra.
Không giống như đôi mắt màu xám của bà cụ, đôi mắt này trợn lên trên, cả hốc mắt tràn ngập lòng trăng. Vùng da quanh mắt vàng và sãm màu, dày đặc những nếp nhăn bất thường, nhìn đã biết là người có tuổi.
Hai tay từ từ mò về phía mặt được đeo găng tay cao su, trên mỗi đầu ngón tay đều có lỗ nhỏ, chắc là để thuận tiện cho việc bắt mạch.
Dáng người gầy đến nỗi đôi găng tay cao su cũng không thể vừa khít.
Theo chuyển động của cơ thể ông ta, Hoắc Kiến Phong nhìn thấy một mảng da trắng nhỏ lộ ra dưới chiếc tay áo rộng của ông ta.
Nếp nhăn trên mắt màu vàng đen, tay lại trắng muối…
Hoäc Kiến Phong nhíu mày, sóng trào dâng trong đôi mắt sâu thẳm.
Anh chưa kịp suy nghĩ kỹ thì bàn tay của vị thần y đã nắm chắc hai bên má anh.
Đầu ngón tay mềm mại lướt qua làn da, vấn là quen thuộc đến lạ.
Tâm trạng của Hoắc Kiến Phong dịu đi một cách khó hiểu.
Anh thở ra và nhắm mắt lại.
Đôi mắt toàn lòng trắng của thần y đột nhiên chuyển động vào lúc này.
Đôi tay đeo găng tay cao su đó ôm lấy khuôn mặt của Hoắc Kiến Phong, sau đó di chuyển lên đỉnh đầu, chạm vào tóc anh, rồi theo trán, xương mày, hốc mắt …
Từ trên xuống dưới, cho đến khi ông ta chạm vào cằm…
Đột nhiên, vị thần y đưa tay phải lên và véo nhẹ vào mũi người đàn ông.
Trong lúc nghẹt thở, Hoäc Kiến Phong theo bản năng mở mắt ra, còn chưa kịp nhìn rõ thứ gì.
Đôi tay của vị thần y nhanh chóng thả ra, đôi tay đeo găng tay cao su trực tiếp đè lên mặt anh, nhẹ nhàng đẩy anh ra khỏi cửa sổ.
Rèm buông xuống để cách ly bên trong và bên ngoài.
Hoäc Kiến Phong sững sờ nhìn về phía cửa sổ nhỏ, cảm giác đầu ngón tay mềm mại ấm áp vẫn còn lưu lại trên chóp mũi.
Đây là phương pháp sờ của Đông Y sao? Đây giống như một trò đùa của trẻ con hơn! Nhìn thấy vậy, dì Mẫn vội vàng nhỏ giọng báo cáo với bà cụ: “Bà cụ, thần y đã sờ xương xong cho cậu ba.” “Tốt.” Bà cụ Hoäc hưng phấn gật đầu: “Mau hỏi tình hình xem.” Dì Mãn lập tức nói với Hắc Diệm: “Xin hỏi thần y cho chúng tôi, sức khỏe của cậu ba chúng tôi như thế nào?” Hắc Diệm gật đầu và quay vào bình phong.
Chẳng mấy chốc, những người bên ngoài đã thấy đôi tay của vị thần y bắt đầu cử động qua bình phong.
Mọi người đều nín thở, cố gắng nhìn điều gì đó qua bình phong.
Dì Mãn lo lắng nắm lấy tay bà cụ, mắt nhìn thẳng.
Nhưng cho dù nghiêm túc đến đâu, dì cũng cảm thấy động tác mơ hồ của vị thần y giống như đang múa máy hơn là chẩn đoán.
Dì muốn an ủi bà cụ nhưng đành phải lắc đầu vì không biết bắt đầu từ đâu.
Nếu còn tiếp tục như vậy, dì sẽ không nhịn nổi nữa mà mất đi lòng tin.
Ngô Đức Cường sắc mặt đen lại, nếu không phải vì thể diện của bà cụ, anh ta chỉ muốn đẩy cậu ba đi khỏi.
Đôi mắt Hoắc Kiến Phong bình tĩnh, chỉ nhìn bóng dáng phía sau màn ảnh, trầm tư.
May mắn thay, không mất nhiều thời gian để Hắc Diệm bước ra từ phía sau bức bình phong.
Anh ta cúi gập thân hình, lễ phép nói: “Xin lỗi vì đã để các vị đợi lâu. Đúng là tình trạng của cậu ba hơi phức tạp.” Bà cụ Hoắc sắc mặt trầm xuống, lập tức lo lắng nói: “Phức tạp như thế nào?” Hắc Diệm niềm nở giải thích: “Sau khi bệnh nhân bị thương, mặc dù đã được cứu chữa kịp thời, nhưng hiệu quả điều trị không mấy khả quan, khiến cơ thể cậu ấy vẫn để lại những di chứng cũ, lại cộng thêm việc bị trúng độc. Độc tố ăn mòn cơ thể kết hợp với cơn đau tích tụ của vết thương cũ khiến các cơ quan nội tạng, tủy xương của cậu ấy đều bị tổn thương ở các mức độ khác nhau. Tất cả những điều này đều thể hiện trên khuôn mặt của bệnh nhân.” Ngô Đức Cường giữ chặt xe lăn, vô thức nhìn Hoắc Kiến Phong.