Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 65




Chương 65: Cao Bác xin lỗi

“Đó là chuyện của ông, không liên quan gì đến tôi.” Hoắc Kiến Phong đọc xong, cất lời một cách không cảm xúc, giọng điệu lạnh lùng.

Lời nói vừa dứt, anh đưa máy tính bảng cho Ngô Đức Cường.

Ngô Đức Cường hiểu ý, đưa lại máy tính bảng cho Cao Bác: ‘Anh Cao, anh cũng là người có máu mặt bên ngoài xã hội, chúng tôi không có lý do gì để giở trò đùa ác ý như vậy với ông. Đừng nói những lời vô nghĩa ấy nữa, cậu ba của chúng tôi hoàn toàn không biết người này, ông cầu xin chúng tôi cũng không có ích gì đâu. Cho dù người này thực sự là fan của cậu ba chúng tôi. Thì thần tượng cũng không có nghĩa vụ giải quyết hành vi của Fan.” Cao Bác run rẩy nhận lấy máy tính bảng, sợ hãi luống cuống nói: “Đúng đúng đúng, chuyện này không liên quan tới cậu ba, tất cả đều là lỗi của chúng tôi, vì đã đắc tội với cậu khiến cho Fan của cậu kích động. Thế nhưng đối phương đã nói rõ ra rằng chúng tôi phải đi xin lỗi cậu ba, nên chúng tôi không còn cách nào khác!” Ngô Đức Cường chế nhạo cười khẩy: “Ông hết cách nên đến làm phiền cậu ba chúng tôi? Ông tưởng rằng ông là ai?” Cao Bác ấn ngực, hai mắt đỏ bừng: “Cậu ba, tôi thành thật thành tâm xin lỗi cậu.

Người này có phải là fan của cậu hay không, tôi cũng nên thay mặt Weibo xin lỗi cậu. Còn cậu là người có tấm lòng độ lượng thì hãy coi như là diễn một màn kịch với chúng tôi, tha thứ cho chúng tôi có được không? Chỉ cần cậu đồng ý, sau này cậu có thể bắt tôi làm bất cứ điều gì!” “Diễn?” Hoắc Kiến Phong lạnh lùng cong môi: “Ông có chắc không, bảo tôi chơi trò ấu trĩ này với ông?” Nhà họ Hoäc có tiền và có quyền lực.

Làm sao có thể để cho cậu ba nhà họ Hoắc phối hợp với người khác để diễn kịch được? Cao Bác nhận ra mình đã lỡ lời và nhanh chóng giơ tay tự tát mình.

Bốp– Mặt ông ta lập tức đỏ bừng một đám.

Ra tay thật dứt khoát! “Thực sự xin lỗi, cậu ba! Là tôi đê tiện, là tôi lỗ mãng! Nhưng tôi thật sự không còn lựa chọn nữa rồi.” Cao Bác lo lắng đến mức hai mắt đỏ bừng, thân hình càng ngày càng hạ thấp xuống, chuẩn bị quỳ xuống.

Ông ta nghiến răng, hạ quyết tâm: “Chỉ cần cậu hứa sẽ làm cho chúng tôi việc này, sau này, cậu có thể bắt tôi làm bất cứ việc gì!” “Tổng giám đốc Cao, chỉ dựa vào tác phong làm việc Weibo của ông mà còn dám bảo đảm uy tín sao?” Ngô Đức Cường chế nhạo không khách khí, “Chỉ tôn sùng những người trên cao mà chà đạp những người ở dưới, cầm tiền để làm việc, vứt lương tri của một phương tiện truyền thông đại chúng cho chó gặm. Bao năm qua ông đã xúc phạm rất nhiều người đúng không? Quả báo hôm nay đổ lên đầu ông, chỉ là người khác mới đáp trả lại ông một chút ít thôi. ” “Đúng, tất cả đều là lỗi của tôi. Là do chúng tôi vận hành có vấn đề, tầng lớp cấp cao chỉ lười nhác không chịu chăm chỉ, không chủ động tìm hiểu, không tích cực sửa sai. Nên bị người khác đả kích cũng là đáng đời.” Cao Bác thân hình càng ngày càng cúi thấp xuống, muốn quỳ trên mặt đất quỳ lạy Hoắc Kiến Phong: “Cậu ba, xin hãy nương tay, cho chúng tôi một cơ hội, cho hàng chục triệu người dùng của chúng tôi một cơ hội.

Tôi hứa sẽ lập tức trở về điều chỉnh nội bộ, để chuyện như thế này không bao giờ xảy ra nữa. Sau này chúng tôi sẽ công khai, minh bạch, nghiêm túc kiểm điểm nội dung tin tức, giữ vững lương tâm người trong nghề, không bao giờ để những tin tức sai sự thật, những tin ác ý đó xuất hiện nữa. ” Ông ta nhìn Hoắc Kiến Phong cầu xin.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn, lông mày tuấn tú lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm mang theo vẻ kiêu ngạo, đặc biệt là sự ngông cuồng toát lên từ trong tận xương tủy.

Làm sao ông ta lại mù quáng để cho thuộc hạ của mình xúc phạm đến một vị thánh thần vĩ đại như vậy.

Cao Bác thực sự hối hận vì không thể tự tát mình đến chết.

Hoắc Kiến Phong lạnh lùng liếc ông ta một cái, sau đó nhẹ giọng nói: ‘Ông không sợ đây chỉ là một trò đùa quái ác sao? Ông xin lỗi tôi xong, Weibo vẫn gặp vấn đề thì sao?” “Không đâu không đâu, cho dù thật sự như vậy thì đó cũng là chuyện của chúng tôi, không liên quan gì đến cậu.” Cao Bác vội vàng lấy lại thái độ nghiêm chỉnh, cung kính nói: “Cậu ba, cậu xem như vậy có được không? Cậu hãy giúp tôi, để tôi chụp một bức ảnh xin lỗi cậu, để trả lời người này. Nếu người bên kia thật sự tha cho Weibo, thì có nghĩa là anh ta thật sự đã gây ra điều này. Tất nhiên, việc này không liên quan gì đến cậu và cũng không liên quan gì đến anh ta. Tất cả là lỗi của chúng tôi, sự giám sát kém, sự xem xét lỏng lẻo vì lợi nhuận … Tất cả những điều này đều là lỗi của chúng tôi Nhưng vì lợi ích của những người dùng vô tội, hãy cho Weibo của chúng tôi một cơ hội khác, được không? ” Hoắc Kiến Phong không nói, mà là thản nhiên nhìn ông ta.

Cao Bác suy nghĩ một chút, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu ba, chỉ cần người này tha cho Weibo thì cậu hãy cho chúng tôi một cơ hội! Lễ cưới của cậu và cô ba sắp được tổ chức, nhất định sẽ là một tin tức kinh thiên động địa. Cậu không cần lo lắng, đến lúc đó chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về dư luận trên ‘Weibo. Tôi đảm bảo với bạn rằng dư luận sẽ do chúng tôi chịu trách nhiệm. Tôi đảm bảo rằng sẽ không bao giờ có tin tức tiêu cực về cậu trên toàn bộ mạng và sẽ không ai có cơ hội bôi nhọ Hoắc Kiến của nhà cậu, bêu xấu cậu và cô ba. Cậu thấy được chứ?” Mấy người đi theo Cao Bác cũng không dám lên tiếng, cả người đều cong nửa người, nhìn Hoắc Kiến Phong một cách đáng thương.

Hoäc Kiến Phong sốt ruột cau mày: “Làm gì cũng được, sau này đừng làm phiền tôi nữa. Bắt tôi diễn với ông thì tuyệt đối không thể. Nhưng những gì ông vừa nói đã được camera giám sát ghi lại. Ông có thể copy lại cảnh xin lỗi.” Cao Bác như được đại xá, hít vài hơi, cảm động rơi lệ: “Vâng vâng. Chỉ có lần này, tuyệt đối sẽ không còn lần nào nữa đâu. Cám ơn cậu bai” Ông ta cúi đầu chào.

Hoắc Kiến Phong thiếu kiên nhẫn cau mày.

Ngô Đức Cường vừa thấy vậy nhanh chóng lạnh lùng nói: “Được rồi, đi theo tôi!” Cao Bác và nhóm của ông ta cảm ơn Hoắc Kiến Phong một lần nữa trước khi rời đi cùng Ngô Đức Cường.

Trong phòng giám sát, Ngô Đức Cường đã cắt video clip và gửi vào hộp thư của Cao Bác, anh ta lạnh lùng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Cao, hãy nhớ lấy từng lời ông nói ở đây hôm nay. Nếu không thì, đây sẽ là lời lấy cung của ông sau này đấy.” Cao Bác gật đầu như giã tỏi, vội vàng gọi những người đi theo chuẩn bị chụp ảnh.

Ông ta đứng thẳng người, cung kính cúi đầu với Hoắc Kiến Phong và xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, cậu ba! Thực sự xin lỗi, cô bai”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.