Chương 597
Hoắc Phương Nam nằm yên lặng trên giường bệnh. Cơ thể ông ấy được nối với nhiều loại ống khác nhau, chỉ có long ngực nhấp nhô chậm chạp và yếu ớt cùng những con số nhay lên trên màn hình các loại dụng cụ khác nhau chứng tỏ ông ấy vẫn còn sống.
Tiêu Nhi nhìn khuôn mặt tái nhợt và hốc mắt thâm quầng của ông ấy, chì có thể thờ dài tiếc nuối.
Một người vốn di ngồi tít trên cao, khí thế ngời ngời trước đây chỉ vì một tai nạn ngoài ý muốn mà có thể sẽ không bao giờ tro lại thành người bình thường được nữa.
Tiêu Nhi nhắm mắt cần thận nhớ lại vị trí và kích thước cục máu đông của Hoắc Phương Nam trên phim chụp X – quang. Sau đó tiến hành mô phòng trong đầu một lần, cuối cùng xác định được vị trí cần châm.
Đầu tiên, cô rút một cây kim dài bằng ngón tay ra khỏi thắt lưng. Dưới ánh sáng của đèn, thân cây kim loé lên ánh sáng màu bạc lạnh leo. Anh sáng màu bạc phản chiếu vào đôi mắt đang tập trung của cô khiến nó sáng rực lên.
Trong phòng quan sát ngoài phòng bệnh, có người đang trợn tròn mắt nằm đè trên tấm kính, có người nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi trực tiếp trên máy tính. Mọi người đều chăm chú theo dõi từng cử động của Tiêu Nhi.
Không phải ai cũng có cơ hội chứng kiến thần y Cao Đức Trọng thực hiện tiêm thuốc cho bệnh nhân. Phải biết rằng vị thần y này còn nổi tiếng nổi tiếng là người bí ẩn.
Càng ngày càng có nhiều người chạy tới phòng quan sát, bóng trắng chật ních cả căn phòng. Trời vừa mới rang sáng mà bọn họ không cảm thấy buồn ngủ chút nào, tất cả đều nín thở tập trung quan sát.
Trên màn hình, Tiêu Nhi đã đâm vài cây kim bạc vào đầu Hoắc Phương Nam.
Cô sử dụng kim bạc và phương pháp châm cứu khác nhau cho các huyệt vị khác nhau. Nhưng không hề xảy ra ngoại lệ, mỗi kim của cô đều rất ổn định.
Chiếc kim cô cầm trên tay rõ ràng chỉ là một cây kim mành nhưng mọi người có thể cảm nhận được lực mạnh yếu và độ sâu khi đâm xuyên qua hộp sọ người thông qua màn hình máy tính.
Viện trường là người trực đêm hôm nay, sau khi nghe được tin tức thì vội vàng chạy đến ngay. Ông ta đứng sau đám đông, ngửa cổ nhìn rối trầm giong nói: “Mọi người đều phải quan sát học tập thật kĩ cho tôi, không phải ai cũng nắm bắt được cơ hội này đâu. Y học cổ truyền ở nước ta rộng lớn uyên bác, thứ còn phải học tập thêm có rất nhiều. Hơn nữa, cô Nhi hiện đang là người phát ngôn nổi tiếng quốc tế về y học cổ truyền, được rất nhiều nước lớn săn đón và ca ngợi. Hôm nay các người có được cơ hội mo mang tầm mắt quý giá thể này thì phải tập trung tinh thần cho tôi.”
Khi mọi người nghe xong, vẻ mặt đều phấn chấn, mỗi người đều nín tho, thậm chí còn không nỡ chớp mắt một cái.
Nhà chính của nhà họ Hoắc.
Đã đến rạng sáng mà đèn trong phòng khách vẫn còn sáng.
Hoắc Kiến Phong khẽ cau mày, vừa vào cửa đã nhìn thấy bà cụ Anh và dì Mẫn đang ngồi trên ghế số pha mà không có lên lầu nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Hoắc Kiến Phong trở về, bà cụ Anh lập tức đứng dậy nói thẳng: “Vân Thiên đã lên lầu ngủ rồi, bây giờ cháu đã có thể nói cho bà biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì roi chứ?”
Giọng điệu không có chỗ cho người khác xen vào, không có kẽ hở nào có thể lách qua.
Hoắc Kiến Phong cười nhạt, nói: “Bà nội, đã muộn như vậy mà bà vẫn chưa nghỉ ngơi thật tốt nới là chuyện lớn hàng đầu của nhà họ Hoắc chúng ta, Nào, để cháu đỡ bà…”
Anh chưa kịp nói hết lời, bà cụ Anh đã trầm giọng cắt ngang: “Cháu đừng học theo anh hai của cháu, cứ luôn già bộ ngở ngần để cho qua mọi chuyện. Nói đi, có phải bố cháu đã xảy ra chuyện gì không?”
Hoắc Kiến Phong khẽ cau mày: “Bà nội, bà đã biết chuyện gì rồi?”
Bà cụ Anh hừ lanh: “Bà có thể biết gì chứ? Các cháu lớn rồi, cánh cứng cáp hết rồi nên ai cũng biết bay ra ngoài. Mặc dù bố của các cháu không làm nên chuyện gì nhưng nó cũng có chỗ tốt của mình. Bất kể là đi ra ngoài hay là đi xa thì vẫn luôn đúng giờ gọi điện cho bà để thăm hỏi sức khoẻ, nhưng hôm nay nó không hề gọi điện thoại tới. Hơn nữa, lúc các cháu ra ngoài có vẻ rất vội vàng, bà thấy sắc mặt cháu cũng thay đổi. Kiến Phong, từ trước đến nay cháu luôn bình tĩnh, tình huống có thể làm cho cháu mất bình tĩnh trên đời này không nhiều. Vậy làm sao bà không nghi ngo chứ?”
Hoắc Kiến Phong khẽ giật mình, nhìn thấy cặp kính trên sống mũi bà cụ, anh chỉ có thể thỏa hiệp: “Bà nội, hiện giờ cả trong lòng lẫn ngoài mắt bà đểu sáng tỏ, cháu không thể giấu bà dưoc nữa rói.”
Anh nói ngắn gọn và súc tích về chuyện Hoắc Phương Nam bất ngờ gặp tai nạn giao thông, sau đó bổ sung: “Nhưng bà không cần quá lo lắng. Tiêu Nhi đã đích thân tham gia cuộc giải phẫu. Trước mắt, tinh trạng của bố cháu cũng xem ổn định, hiện tại vẫn đang được quan sát trong ICU. Cháu tin sẽ có tin vui nhanh thôi ạ.
Đôi mày nhíu chặt của bà cụ Anh dãn ra: “Nếu có con bé tham gia thì bà yên tâm rồi. Con bé có lòng tốt, tính tình on định và làm việc cần thận. Chi đáng thương cho một người nhỏ như vậy mà phải gánh vác trách nhiệm nặng nề lúc còn trẻ. Đúng là khiến cho người khác đau lòng.”
Hoắc Kiến Phong cong cong khóe miệng, bình tĩnh nói: “Đúng vậy ạ. Cho nên cô ấy không muốn để bà biết, cũng không muốn khiến bà lo lắng. Cho nên bà cũng đừng phụ lòng tốt của cô ấy. Bà nội, thời gian không còn sớm nữa, để cháu đỡ bà lên lầu nghỉ ngơi. “
“Không cần đâu, bà vẫn có thể tự đi được mấy bước này.” Hòn đá đè nặng trong lòng bà cụ Anh được gỡ xuống, bà lại nhớ tới món nợ cũ: “Lần sau, cho dù lý do của cháu là gì thì cũng không được giấu giếm bà. Bây giờ bà vẫn có thể thấy được, cũng có thể đi bất cứ đâu.”
“Vâng, vâng” Hoắc Kiến Phong ngoan ngoãn gật đầu: “Hiện tại bà đã có cháu trai bảo bối làm trợ lý, trở thành người không ai dịch lại rối.”
Bà cụ Anh kiêu ngạo nâng cằm lên, nếp nhăn trên mặt rốt cuộc cũng dãn ra thành một nụ cười nhạt vui về: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Sau khi Hoắc Kiến Phong xác định tâm trạng của bà không tệ mới nháy mắt ra hiệu cho dì Mẫn.
Di Mẫn đang lo lắng sức khoẻ của bà cụ không chịu nổi việc thức trắng cà đêm, một bên gật đầu cảm on Hoắc Kiến Phong một bên diu bà đi lên lầu: “Bà chủ, đề tôi đỡ bà lên lầu nghỉ ngơi. Chúng ta đừng khiến cậu ba phải lo lắng, ngày mai bà còn phải chăm sóc cậu chủ nhỏ giúp họ nữa.”
“U” Bà cụ Anh nắm tay dì Mẫn đi lên lầu, bà vừa đi vừa nghiêng đầu nói với Hoắc Kiến Phong: “Cháu mau nắm chắc thời gian để đi làm việc đi. Có thể không ngủ thì đừng ngủ, nhanh chóng giải quyết hết công việc cần thiết để đến bệnh viện đổi cho Tiêu Nhi trở về nghi ngơi.”
Hoắc Kiến Phong lộ vẻ giật mình, do khóc dở cười. Chẳng lẽ anh được nhặt về còn Tiêu Nhi moi là cháu gái nhà họ Hoắc sao?
Nhìn bà vào phòng ngủ, Hoắc Kiến Phong xoay người đi vào phòng làm việc của nhà chính.
Lời của bà nói rất đúng. Nếu muốn bắt được kẻ giết người thì anh phải nắm chặt thời gian. Thời gian trì hoãn càng lâu thì dấu vết phạm tội còn sót lại sẽ càng it.