Chương 594
May mắn thay, ánh đèn ở đây đủ mờ, bây giờ người đàn ông này có lên tiếng bày tỏ thì anh thực sự sẽ mở miệng nói bất kể thời gian hay địa điểm.
Cô đặt lại đũa và thìa vào tay Hoắc Kiến Phong: “Anh ăn trước đi, nếm thử mỗi thứ một ít.”
“Em đang coi anh như chuột bạch sao?” Ngoài miệng Hoắc Kiến Phong tỏ ra ghét bỏ nhưng cơ thể lại thành thật cầm thìa lên.
Thứ bày ra trước mặt anh là ba cái hoành thánh nhỏ bốc hơi nghi ngút. Rong biển xanh biếc trôi xung quanh những miếng hoành thánh trắng như tuyết, giữa những lá rong biển có những con tôm nhỏ nổi lên cộng thêm hành lá xanh tươi được thái nhỏ điểm xuyết trên mặt canh, chỉ nhìn thôi đã thấy hấp dẫn mê người.
Hoắc Kiến Phong mim môi, múc một thia cho vào miệng dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Nhi. Nước súp nóng hối dậy mùi thơm của hành lá, hòa quyện với vị ngọt độc đáo của hài sản, ngay lập tức vở da trong khoang miệng.
Hoắc Kiến Phong kinh ngạc nhưởng mày: “Không te.”
“Không tệ mà, em vừa ngửi thấy đã biết là ăn rất ngon.” Tiêu Nhi tự hào đẩy bát cháo đến trước mặt anh: “Nào, thử lại món này đi.”
Hoắc Kiến Phong nghe theo, anh xúc một thìa đưa lên miệng, khẽ nhấm nháp hương vị: “Um, mùi gạo thơm nồng, đặc nhưng không dinh răng, hình như còn có mùi thơm thanh mát của vò quýt.”
Tiêu Nhi vui vẻ vỗ đôi bàn tay nhỏ bé của cô: “Không tổi, không tồi. Anh có tiểm năng trở thành một tín đồ ăn uống giống như em. Đến đây, thử những món khác đi.”
Hoắc Kiến Phong cười lắc đầu, đầy bát mì xào và mì gạo đến trước mặt cô: “Mỗi người một nửa, em chịu trách nhiệm nếm thử hai món này.”
“Được! Thừ thì thử.” Tiêu Nhi tim anh một cái rồi sàng khoái cầm đũa lên. Trước hết cô nểm thừ một đũa món mì xào, sợi mi mềm mịn được rắc thêm ít nấm trắng đã xào chín, quyện với mùi thơm của rau xanh và trứng gà, vừa cho vào miệng đã tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Tiêu Nhi thoài mái híp mắt lại: “Oa, thật ngon! Đã lâu rồi em không ăn cái gì ngon như vậy.”
Cô mở mắt ra và gấp rút cắn miếng thứ hai: “Khi ở nước ngoài, cái gì cũng có thể chịu đựng nhưng đo ăn thì thật sự quá khó nuốt. Mặc dù nhiều món được cho là đổ ăn của nước chúng ta nhưng bởi vì thành phần và độ cháy khác nhau nên dù trông có chút tương đồng thì hương vị cũng thật sự là kém xa ngàn dặm. Vẫn là ẩm thực của nước chúng ta là ngon nhất. Đặc biệt là loại gian hàng bên đường, quả thực là những tinh hoa của ẩm thực truyền thống.”
Nghe khách đánh giá cao như vậy, bà chủ cửa hàng nở nụ cười tự hào trên khuôn mặt, bà ấy xen vào nói: “Hai người thật biết nhìn hàng. Chúng tôi đã mở quán ở đây hơn hai mươi năm, tay nghề đều đã chịu đựng được thử thách của thời gian. Chúng tôi phải dựa vào cửa hàng này để đào tạo hai sinh viên đại học, một trai và một gái, đều là bác sĩ. Đứa lớn ở ngay tại bệnh viện này, còn đứa nhỏ ở bệnh viện khác.”
Dựa vào đôi bàn tay cần mẫn của mình, làm việc chăm chỉ và chiến đấu hết mình, không quàn ngại mưa gió, đây là loại khói lửa nhân gian chân thực nhất và cũng là loại Tiêu Nhi yêu thích nhất.
Tiêu Nhi gió ngón tay cái lên và khen ngợi chân thành: “Các người thực sự tuyệt vời. Cả hai đứa con đều là bác sĩ, thật không dễ dàng.”
Bà chủ quán ngượng ngùng cười nói: “Đối với chủng tôi, chút khó khăn ấy không tính là gì, làm bác sĩ mới thật sự vất vả. Tôi vừa nghe hai người nói chuyện phiếm, cô cũng là bác sĩ sao?”
Tiêu Nhi gật đầu.
Đôi mắt của bà chủ quán chot hiện lên sự đau lòng: “Trước đây chúng tôi nghĩ rằng để mấy đứa con học ngành y thì sau này chúng nó sẽ có nghề nghiệp ổn định và đó cũng là một nghề không bao giờ mất đi sự phổ biến. Nhưng đến khi thực sự chờ được hai đứa con trở thành bác sĩ rồi mới biết được làm bác sĩ khó khăn như thế nào. Tăng ca đột xuất là chuyện bình thường như cơm bữa, nhiều lúc không thể rời bàn mổ trong hơn mười giờ. Chờ đến khi hoàn thành lại có thể ngay cả miếng cơm nóng cũng không kịp ăn. Vì vậy hai vợ chồng chúng tôi quyết định bán đồ ăn nhanh ở đây và cũng phần đầu với lũ trẻ. Việc này cũng mang lại sự tiện lợi nhất định cho bệnh nhân, người nhà và các nhân viên y tế khác. Tuy quấy hàng nhỏ nhưng rất sạch sẽ và nguyên liệu hoàn toàn chính thống.”
Tiêu Nhi nhướng mày, cô gật đầu hệt như gà mổ thóc: “Đúng, dúng, không phài nguyên liệu thật thì không thể làm ngon như vậy.”
“Ha ha, thích ăn là tốt rối, thích ăn thì sau này đến đây thường xuyên nhá.” Có khách đến, bà chủ quán tươi cười đi ra chào hỏi.
Tiêu Nhi quay đầu nhìn về phía Hoắc Kiến Phong, đôi mắt trong trẻo chớp chớp, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Phong, anh thấy thế nào? Tuy rằng ăn cơm ở đây không thể đàm phán việc buôn bán mấy tỷ đồng nhưng có thể nghe được những câu chuyện xưa ấm áp có phải rất đáng giá hay không?”
“Đúng. Những câu chuyện truyền kỳ này càng khiến người ta ăn uống ngon hơn mấy tỷ tiền làm ăn.” Hoắc Kiến Phong gật đầu, sau khi nói xong anh còn thật sự nghiêm túc ăn hoành thánh. Nhìn anh vui vẻ ăn từng miếng một, khóe miệng Tiêu Nhi vui sướng cong lên.
Cô thích Hoắc Kiến Phong như vậy, chân thật, ẩm áp và đầy tình người.
Cô đưa cho anh một chiếc khăn giấy và cười tủm tim: “Anh ăn chậm một chút, cần thận nóng.”
“Nghe chuyện xưa lâu như vậy đã không còn nóng từ lâu rồi, em cũng mau ăn đi.” Hoắc Kiến Phong cầm lấy một cái bát nhỏ, múc hoành thánh đẩy bát đưa cho Tiêu Nhi. Anh còn xè một ít mì xào trên đĩa của cô vào trong bát riêng của mình: “Nếu không đủ thì chủng ta sẽ gọi thêm.”
Bây giờ anh không nói ăn không noi nữa à?
Tiêu Nhi mím miệng cười trộm, cô cẩm lấy bát ăn cùng anh. Chẳng mấy chốc, bốn món ngon trước mặt đã bị cuốn trôi bởi sự hợp lực của bọn họ.
Tiêu Nhi lau miệng, thoải mái mà sờ bụng của mình: “Ăn thật no, thật thòa mãn. Thật sự là quả ngon rồi. Anh ăn đủ chưa? Còn muốn nữa không?”
Hoắc Kiến Phong lắc đầu: “Không cần, hôm nay đã ăn thừa số lượng rồi. Đây là lần đầu tiên anh ăn ở nơi như thế này và cũng là lần đầu tiên ăn nhiều như vậy.”
“Như vậy không tốt sao? Em thực sự hạnh phúc khi nhìn anh hòa mình vào thế giới đầy khói lửa nhân gian này như một người bình thường. Em còn hạnh phúc hơn cả khi nhìn thấy anh kiếm được hàng trăm tỷ đồng nữa.” Tiêu Nhi mim cười đứng dậy gọi bà chủ quán tính tiền,.
Hoắc Kiến Phong đứng dậy cùng cô, anh cười như không cười: “Anh thích sự khác biệt của em. Những người phụ nữ khác đều ao ước chống mình kiếm thêm được vài trăm tỷ, chỉ có em muốn đưa chồng đi ăn uống thôi.”
Tiêu Nhi quét mã QR để thanh toán, thuận tay cất điện thoại lại vào túi rối cười toe toét di đến trước mặt anh: “Đó là bởi vì em đã thấy anh bày mưu tính kế trên thuong trưong và trưng ra dáng vẻ quyết thắng. Anh có thể tính đến hàng vạn tỷ mỗi phút, tuy rằng trông rất lợi hại nhưng em không thấy anh có bao nhiêu hạnh phúc hay vui vẻ. Chính là vừa rồi anh có thể ăn đồ ăn vặt từ quầy hàng ở ven đường một cách thỏa mãn, đây mới là thế giới chân thực.”
Hoắc Kiến Phong nhìn dáng vè múa may của cô, ảnh mắt anh chot nóng lên. Đột nhiên anh tiến lên trước hai bước, ôm cô vào lòng: “Cho dù thể nào thì em vẫn luôn có thể chạm vào trái tim anh, sợ rằng em không phải là thầy thuốc đông y mà là một nhà tâm lý học nhì?”
Bị hơi ẩm đột ngột bao bọc, Tiêu Nhi dựa vào lồng ngực anh, dùng khuỷu tay đụng vào eo anh: “Nếu đã bị anh nhin thấu, vậy anh còn không mau nói cho vị bác sĩ tâm lý này biết trong lòng anh có chuyện gì không vui? Ngoại trừ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn của bác trai ra.”
Cô nhìn vào mắt anh và nhấn mạnh: “Anh không được nói dối, em là chuyên gia tâm lý đấy.”
Giọng nói của cô mang theo ngữ điệu đe dọa, dáng vé trông vừa mềm mai vừa dễ thương,