Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 56




Chương 56: Ôn Thục Nhi giúp Hoắc Kiến Phong giải vây

Ôn Thục Nhi ôm chặt chiếc ví, giương đôi mắt ngấn lệ đáng thương nhìn ông lão: “Nhưng cháu là sinh viên mà không có nhiều tiền như vậy! Bác là người tốt thì hãy bán cho cháu với giá gốc được không? Cháu thực sự có một việc rất quan trọng cần dùng.” Vẻ mặt ông lão dịu đi, nhưng ông chậm rãi nói: ‘Không được, tôi là người sống có nguyên tắc. Đã bán kẹo hồ lô thì chỉ bán kẹo hồ lô mà thôi.” Ôn Thục Nhi khóe miệng buông xuống, hai mắt đỏ bừng: “Ông à, ông nhìn qua kia, ông có thấy không?” Cô chỉ tay về phía đối diện đang bị đám người vây lại. “Người bị đám đông vây quanh là người cháu thích. Nhưng anh ấy quá tốt và quá nhiều người luôn muốn có được anh ấy.

Cháu không đủ thông minh và không đủ xinh đẹp, và thân hình cháu cũng không đủ cao, hôm nay có thể tranh giành anh ấy với đám người đó hay không, đều phải dựa vào cái loa này hết. Ông à, hạnh phúc cả đời của cháu đều nằm trong tay ông đấy.” Ông lão nhìn đám người đông đúc ở quảng trường, sau đó lại nhìn về phía Ôn Thục Nhi đáng thương, đột nhiên lớn tiếng nói: “Hỡi thế gian tình là chi, mà đôi lứa hẹn thề sống chết.” Ôn Thục Nhi không nói nên lời mà đỡ trán, chắc chiêu này không có tác dụng rồi.

Cô đang định miễn cưỡng đưa tiền, ông lão đột nhiên nhét vào tay cô cái loa, tiện thể nhét vào cô chiếc cọc rơm kẹo hồ lô: “Sinh mệnh đáng quý và tình yêu cũng vậy! Hãy đi đi cô gái nhỏ!” Chiêu này cũng được sao? Ôn Thục Nhi mở to hai mắt, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

“Cảm ơn, cám ơn ông! Ông thật đáng yêu, chắc chắn là bậc cao nhân trong chốn tình trường!” Ôn Thục Nhi lấy ra tờ tiền màu đỏ duy nhất trong ví, nhét vào tay ông lão.

Không đợi người ông lão đáp lại, cô cầm đồ lao qua đường.

Ngày càng có nhiều phóng viên kéo đến quảng trường trước công ty Hoắc Kiến.

Câu hỏi sắc bén lúc đầu đã trở nên ngoa ngoắt và thậm tệ.

Ngô Đức Cường đang bảo vệ HoắcKiến – Phong chậm rãi đi tới, trán đầy mồ hôi.

Thường thì lâu như vậy, bộ phận an ninh toàn công ty đã tập hợp hết và chắc chắn có thể giải tán phóng viên, hôm nay sao lại không có động tĩnh gì? Đột nhiên, một phóng viên hét lên: “Cậu ba nhà họ Hoắc, anh có biết rằng xung hỉ là đang lấy mạng của cô dâu đổi lấy mạng mình không? Anh làm vậy, không phải là đang coi mạng người như cỏ rác sao?” Những câu hỏi dồn dập dừng lại đột ngột.

Hoắc Kiến Phong giật mình, cảm giác ớn lạnh lập tức bao trùm.

Ngô Đức Cường ánh mắt chìm xuống, trong mắt nhanh chóng bừng lên lửa giận.

Cuộc tranh cãi gay gắt đang chuẩn bị nổ ra, một tiếng còi chói tai đột nhiên vang lên.

“Các người đừng làm khó Kiến Phong nhà tôi, nếu có bất kỳ câu hỏi nào thì hãy hỏi tôi!” Khi mọi người quay lại tìm kiếm giọng nói đó, họ liền nhìn thấy một cô gái xấu xí trong bộ đồng phục học sinh và cột tóc đuôi ngựa đang đứng trên bồn hoa ở giữa quảng trường.

Một chiếc kính gọng đen, những vết mụn trên mặt, một tay cầm cọc rơm kẹo hồ lô, tay kia cầm một chiếc loa to màu trắng.

Khuôn mặt ửng hồng, ngực nhấp nhô, áo quần dính đầy bụi.

Rõ ràng là rất nhếch nhác, nhưng sống lưng vẫn thẳng.

Đôi mắt cô long lanh, giống như một nữ soái ngẩng cao đầu đi xuất chinh.

Ai đây? Tất cả các phóng viên đều sững sờ.

Chỉ có Hoắc Kiến Phong trong đám người nheo mắt nhìn Ôn Thục Nhi.

“Đây có phải là một con quái vật xấu xí vừa mới trồi lên từ dưới đất không?” Một người nào đó trong nhóm phóng viên chế giễu với vẻ khinh bỉ.

“Là cô ấy, cô ấy là đứa con gái xấu xí của nhà họ Ôn, Ôn Thục Nhi!” €ó người nhận ra Ôn Thục Nhi và chạy đến trước.

“Đúng, là cô ấy!” Những người khác phản ứng lại, “Vù’ một tiếng đều lao về phía Ôn Thục Nhi.

Dù sao cũng có thể bới móc được tin tức tương tự, thì thà xúc phạm đến một con quái vật xấu xí không có gia thế còn hơn xúc phạm vị cậu chủ thứ ba của nhà họ Hoắc.

Hơn nữa cô gái đó nhìn không thông minh cho lắm, chắc việc hỏi những tin tức lớn sẽ dễ dàng hơn.

Đám đông, những lời phỏng vấn ồn ào cuối cùng cũng biến mất.

Hoắc Kiến Phong nắm lấy tay xe lăn, sững sờ.

Anh quay đầu lại nhìn, liền thấy Ôn Thục Nhi từ trên bồn hoa nhảy xuống, cầm cây cọc rơm kẹo hồ lô kỳ quái, mỉm cười chào hỏi đám phóng viên giống như đỉa đói.

Ngô Đức Cường dựa vào xe lăn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng thì tôi có thể hít thở không khí trong lành, chứ không phải là những tia nước bọt bắn ra.

“Cậu ba, vừa rồi là cô chủ lên tiếng sao? Giọng nói của cô ấy nghe có chút giống.” Ngô Đức Cường cúi đầu, đưa mắt theo tâm mắt của người đàn ông nhìn sang mục tiêu của nhóm phóng viên, kinh ngạc nói: ‘AI Thật sự là cô ba.” Anh ta vội vàng đẩy nhân viên bảo vệ bên cạnh ra: “Mau, mấy người, trở về công ty kêu thêm người đến cứu cô ba.” Nhân viên an ninh chuẩn bị rời đi, nhưng Hoắc Kiến Phong lại giơ tay ngăn cản: “Chờ đã.’


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.