Chương 526
Đảo Thần Bí.
Trong phòng ăn, Tiêu Nhi đặt cháo hài sâm thổi nguội tới trước mặt Hoắc Kiến Phong, giọng điệu dịu dàng: “Ăn nhiều một chút, khoảng thời gian này anh cũng gầy rối.”
Cô đau lòng đưa tay, sau khi vuốt mái tóc rủ xuống của anh thì nói: “Anh đừng cho lo dự án, cũng phải chủ ý cơ thể mình chứ”
Hoắc Kiến Phong kéo tay cô, nằm thật chặt, an ủi nói: “Yên tâm, anh không sao. Dự án tiến vào giai đoạn quan trọng, anh đương nhiên phải tốn chút lòng thành, bận rộn mấy ngày là xong.”
Kenny Đinh đi vào phòng ăn, đúng lúc nhìn thấy cảnh này khẽ sửng sốt một chút rồi cười ha ha: “Cô Tiêu Nhi nói đúng, bận rộn hơn cũng phải chủ cơ the.
Tiêu Nhi hơi ngượng: “Ngài. Ngài Kenny Đinh, ông không ăn hết à?”Kenny Đinh nhìn ra về ngượng ngùng của cô, vô ý cười, an ủi nói: “Tôi vừa nhận báo cáo căn cứ bên kia, dự án hai ngày nay lại nhận được tiến triển rất lớn, toàn bộ đều nhờ ngài Hoắc mất ăn mất ngủ cố gắng. Tôi đến chinh là muốn cảm ơn ngài Hoắc, thuận tiện hỏi hai người có yêu cầu gì, đã như vậy, vậy hôm nay tôi lien cho ngài Hoắc một ngày nghi, để anh ấy nghi ngoi thật tốt. Cô Tiêu Nhi, vất và cô hôm nay ở trên đảo chơi với ngài Hoắc một chút, thả lỏng một chút.
“Thật sao?” Ảnh mắt Tiêu Nhi chop lỏe, lập tức hưng phấn,
Kenny Đinh gật đầu: “Đương nhiên, sau khi hai người lên đào cũng chưa từng nghi ngoi thật tốt, hôm nay xem như ban thường cũng là đền bù. Hai người cổ gắng chơi nhé”
“Thật tốt quả, cảm ơn anh Đinh, anh thật sự là một người lương thiện và khoan dung.” Tiêu Nhi cổ gång nịnh bợ.
Cảm giác ưu việt cao cao tại thượng và càm giác thành tựu khiến Kenny Định cười đến không ngậm được mốm, càng cảm thầy mình nằm chắc thắng lợi trong tay.
…
Sau buổi sáng.Can nhắc đến tinh trang cơ thể Hoắc Kiến Phong, Tiêu Nhi chỉ huy người máy lái xe đến bãi biển, mang theo cô và Hoắc Kiến Phong chạy từ từ dọc theo ven biến, đón nhận phong cành thiên nhiên.
Bầu trời xanh lam cao xa như được thanh lọc, rừng dừa thẳng tắp chập chờn trong gió, bãi cát trắng mm mại kéo dài mấy dặm cùng sóng biển lăn tăn hiện ra giao thoa ma sát, phát ra từng tiếng sóng biển êm tai.
Tiêu Nhi kéo tay Hoắc Kiến Phong, hưng phần giới thiệu thàm thực vật và động vật xung quanh với anh, còn có hoàn cảnh địa lý đặc thù.
Hoắc Kiến Phong nhìn xung quanh theo tầm mắt cô, dịu dàng lạnh nhạt gật đầu.
Trên mặt anh đẩy nếp nhăn, nhưng không thể che hết ánh mắt cưng chiếu.
Bỗng nhiên ảnh mắt Hoắc Kiến Phong dừng lại tại một vùng biển xanh âm u, tiếng sóng ở đó rõ rằng khác biệt với nơi khác,
Ánh mắt vẫn đục của anh khẽ nhúc nhích, hiện lên về trong sáng: “Tiêu Nhi, vùng biển kia thật đẹp, chủng ta qua đó chơi nhé?”
Tiêu Nhi nhìn theo phía ngón tay anh chi, buột miệng cười: “Anh biết đó là đâu không? Đây chính là fdi lần trước em tranh tài với cô Thanh Thanh gặpnguy hiểm, chẳng lẽ anh không sợ sao?”
“Gào..” Cô cô ý ra vẻ hủ dọa anh.
Nhưng Hoắc Kiến Phong không hề sợ hãi mà cười một tiếng, đưa tay ôm cô vào lòng: “Có em ở đây, anh còn phải sợ? Em cũng có thể cứu người khác, chẳng lẽ sẽ không cứu được chồng em?”
Hoi thờ nóng rực phải bên tai, gương mặt Tiêu Nhi ứng đỏ, hất tay anh ra: “Anh mới không phải là chống em. Anh cũng chưa chính thức cưới em”
Hoắc Kiến Phong khẽ giật mình, nhíu mày: “Anh cho rằng em không quan tâm những nghi thức xã giao này”
“Trước khi không quan tâm, nhưng bây giờ quan tâm, không được à?” Tiêu Nhi kiêu ngạo hất cắm lên: “Hơn nữa, anh cũng không theo đuổi em, mặc kệ là yêu đương hay kết hôn, chúng ta cũng hoàn toàn chưa có. Cho nên không tính.”
Hoắc Kiến Phong giật mình, khóe miệng chợt cong lên giễu cot: “A, không theo đuổi thi sao? Dù sao em cũng đã là người trong hộ khẩu của anh rổi. Trước kia như thế, bây giờ và sau này cũng thể.”
Tiêu Nhi trừng mắt một cái, cánh tay trắng nhỏ véo lưng Hoắc Kiến Phong một cải: “Anh nói lại lần
nữa”Sự uy hiếp mạnh mẽ đập vào mặt, nụ cười của Hoắc Kiến Phong càng đậm hơn. Anh nghiêng người nhỏ giọng bên tai Tiêu Nhi: “Sao vậy? Em muốn giải quyết chống em tại chỗ?”
“Ó .” Hàng phía trước phòng điều khiển, người máy che lỗ tai mình kêu lên: “Khiếm nhã chở nhìn, khiểm nhã chở nghe, khiếm nhã chớ nhìn, khiếm nhã chở nghe. Cơm chó nhiều quá, cơm chó nhiều quá.”
Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi nhin dáng vẻ xấu hổ bối rối của nó, hai người liếc nhau rồi cười.
Tiêu Nhi thu lại cánh tay đang véo trên lưng Hoắc Kiến Phong, gỗ thành ghế: “Tiểu Nhĩ Đóa, dừng xe. Mày ở chỗ này chờ bọn tao, bọn tao đến bờ biển một chút.”
Tiểu Nhĩ Đóa là cái tên mới Tiêu Nhi đặt cho người máy ngoại cảm này, khác với những số hiệu quân đoàn khác.
Tiểu Nhĩ Đóa nghe lời dừng xe, dặn dò: “Nhắc nhở Tiêu Nhi, vùng biển này ấn giấu rùa lưỡi tím nguy hiểm, cho nên không thể cung cấp trang bị lặn cho hai chủ nhân. Xin hai vị chủ nhân chú ý chừng mực, bảo đảm bản thân an toàn.”
“Được được được. Tiêu Nhi cười híp mắt vỏ đấu nó: “Mày đúng là quỷ nhỏ lanh lợi.”Nói xong, cô kéo Hoắc Kiến Phong xuống xe, đi dọc theo bãi cát trắng, chậm rãi đi về phía bờ biến,
Trên bãi cát, một đôi xinh đẹp thành đôi.
Người phụ nữ mặc váy dài hoa đỏ, mái tóc đen dài bị gió biển thổi bay, lộ ra làn da tuyết trắng, gương mặt đẹp như tranh vẽ.
Nước biển se lạnh chìm chưa tới mu bàn chân, xua đi cái nóng mặt trời, bãi cát mềm mãi giậm mạnh liên lún xuống, như thể đang giảm trên tầm thảm xốp.
Người phụ nữ thoài mái híp mắt, quay đầu khoan thai đi về phía người đàn ông cười một tiếng: “Thật thoải mái! Anh mau tới đây thử đi.”
Người đàn ông tóc bạc lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, mặc chiếc áo sơ mi và quần đi biển màu xanh kiểu phố cho bình thường nhất, nhưng không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy đẹp trai sạch sẽ, đi đường tiễn gió.
Hoắc Kiến Phong cũng không trực tiếp đi đến bên canh cô, mà là đứng vững cách cô nửa mét, vốc một ngụm nước dường như muốn rửa mặt, bỗng nhiên tạt sang cô.
Tiêu Nhi không hề để phòng, đợi đến khi kịp phanung thì gương mặt đã bị nước biển trong suốt tạt lên,
Hoắc Kiến Phong choi ác thành công, nở nụ cười dac y
Ánh nắng chiếu rọi trên người anh, dường như nếp nhăn trên mặt cũng dän ra theo, dường như anh lại trở thành thanh niên đẹp trai tài giỏi thời hoàng kim trước kia.
Tiêu Nhi thoáng chốc ngây người, sau đó cô khẽ la lên: “Hoắc Kiến Phong, anh dám đánh lén em.”
Tiếng vừa dứt, cô xoay người hất một ngụm nước trả thủ Hoắc Kiến Phong.
Hoắc Kiến Phong cười ha ha, lách mình trách nè về phía chỗ biển sâu.
Tiêu Nhĩ lưu loát vén tay áo, co cẳng đuổi theo.
Đuổi sát đến vị trí nước ngập tới hông, không cần xoay người cũng có thể vốc nước, Hoắc Kiến Phong đột nhiên xoay người lại, nghiêng tay giương lên, trực tiếp tạt nước lên mặt Tiêu Nhi.
“A!”
Tiêu Nhi vội vàng không kịp chuẩn bị, lại là một tiếng hét. Nhưng lần này cô phàn ứng nhanh chóng, không trì hoãn giây nào, lập tức tạt nước lại.
Hoắc Kiến Phong cũng không chịu yêu thế.Trong khoảnh khắc, tóc tai quản áo hai người đều bị nước biển thẩm ướt, dính sát trên người.
Ảnh mắt Hoắc Kiến Phong chạm đến đường cong của Tiêu Nhi, hầu kết không tự giác nhấp nhô lên xuống.
Ngay lúc một cơn sóng xô tới, anh vội vàng ngăn cản trước người cô, chăm chú ôm cô bảo vệ trong ngực.
Hoi thở ấm áp ùn ùn ập tời, đẩy cảm giác an toàn.
Mắt thấy hai người dây dưa bên nhau, Tiêu Nhi vội vàng che lỗ tai xoay người sang chỗ khác: “Ban ngày ban mặt, phi lễ chở nhìn, phi lễ cho nghe, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chở nghe.
Tiêu Nhi nhìn như chơi đùa với Hoắc Kiến Phong, khỏe mắt một giây cũng không thể rời khỏi ảnh mắt trên bờ: “Nơi này tiếng sóng biển rất lớn, bọn họ hẳn là không nghe trộm được.”
Hoắc Kiến Phong cũng hùa theo quan sát phản ứng của người máy, cong môi cười nhạt, nhẹ nhàng điểm một cái lên chóp mũi Tiêu Nhi: “Mỗi ngày đều viết chữ để nói chuyện, nhịn không nổi nữa à?”
Tiêu Nhi mim cười: “Cũng không xem là không nhịn nối, chỉ cần ở bên anh thì hình như làm gì cũng có ý nghĩa”Hoắc Kiến Phong dịu dàng ôm cô vào ngực: “Anh cũng vậy.”
Tiêu Nhi nghe tiếng tim đập của anh như nghĩ đến gì dó: “Đúng rối, hôm nay Kenny Đinh vui vẻ như vậy, hai người có đột phá gì mới à?”
Sau khi cơ thể ướt đẫm, bị gió thổi vào liến có chút lạnh lẽo.
Hoắc Kiến Phong ôm lấy Tiêu Nhi chầm chậm đi mấy bước vào bở: “Anh giới thiệu tài liệu mới đến cho anh ta, sau khi thi nghiệm hiệu quả vô cùng tốt, anh ta đương nhiên vui mừng.”
Đôi mắt đen thậm sâu như mực của anh nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì.