Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 497




Chương 497

Đinh Thanh Thanh búng tay một cái, những người đang hóng chuyện lập tức đứng thẳng người, biểu tình nghiêm túc xếp thành hai hàng.

Đồng tử của Tiêu Nhi không thể tin nổi mà co rút lại.

Xem ra Đinh Thanh Thanh này cũng quá hời hợt không quan tâm đến việc chọn người.

Tất cả mọi người không ai ngoại lệ đều có thân hình cao lớn, trông rất có cảm giác an toàn, đáng tiếc đều là những khuôn mặt xa lạ, ngoại trừ Hồng Mẫn.

Tiêu Nhi đi hai vòng quanh đám người, cuối cùng dừng lại trước mặt Hồng Mẫn: “Tôi chọn anh.”

Hồng Mẫn đứng thẳng người, nghe vậy thì mặt vô biểu tình tiến lên phía trước một bước, coi như là đồng ý.

Không có một chút dịu dàng nào như khi đối mặt với Đinh Thanh Thanh.

Tiêu Nhi cạn lời bất lực, cười nhạt: “Chín người còn lại, anh chọn giúp tôi đi. Thời gian anh ở nơi này lâu hơn tôi, nên hiểu rõ những người anh em này hơn tôi.”

Ánh mắt Hồng Mẫn ngẩn ra, cho rằng mình nghe nhầm, vô thức nhìn về phía Tiêu Nhi.

Tiêu Nhi điềm nhiên gật đầu: “Đúng vậy, chính là anh thay tôi chọn đấy.”

Ánh mắt Hồng Mẫn chìm xuống, quay đầu nhìn Đinh Thanh Thanh bên cạnh.

Trên mặt Đinh Thanh Thanh cũng mang theo nụ cười hài lòng, hào phóng nói: “Chị Nhi bảo anh chọn thì anh thấy chị ấy chọn đi.”

Ánh mắt cô ta liếc nhìn đám người: “Các người nghe rõ cho tôi, lát nữa cho dù là vào đội của tôi, hay là đội của chị Nhi, đều nhất định phải cố gắng hết sức. Các người phải xem đội trưởng là chủ của mình, tôn trọng giống như tôi vậy, thực hiện vô điều kiện bất cứ quyết định nào mà chị ấy đưa ra.”

Mọi người không thể hiểu ý cô ta, không dám nói đồng ý.

Đinh Thanh Thanh thấy vậy, càng nhấn mạnh hơn: “Tôi thích những trò chơi có thử thách, các người nếu ai dám không nghe lời, dám cố ý để tôi thắng, tôi đảm bảo sẽ khiến các người sống không bằng chết, nghe rõ chưa?”

Giọng điệu sắc bén chói tai, mọi người đều rùng mình, đồng thanh nói: “Nghe rõ rồi.”

Đinh Thanh Thanh hưởng thụ uy quyền tuyệt đối, trong lòng thoải mái ném cho Hồng Mẫn một ánh mắt: “Thay chị Nhi chọn cho tốt vào.”

“Vâng.” Hồng Mẫn cung kính hành lẽ, quay người nhanh chóng chọn ra chín người trong đội.

Tiêu Nhi nhìn sơ qua thì ai cũng đều có thân hình to lớn, khỏe mạnh, cho dù không phải là cao thủ bắn súng, nhưng ít ra cũng hoàn toàn không có vấn đề gì về thể lực.

Cô hài lòng gật đầu: “Không tồi, vất vả rồi.” Hồng Mẫn vô cảm, cho dù Tiêu Nhi đang đứng bên cạnh, anh ta cũng muốn viết năm chữ “không quan tâm đến cô” trên khắp người. Đinh Thanh Thanh nhìn nhóm bọn họ, trong lòng âm thầm vui sướng còn chưa bắt đầu đã có dáng vẻ bằng mặt mà không bằng lòng thế này, đợi tý nữa sắp xếp không phải là vấn đề trong mấy phút đồng hồ đâu.

Tâm trạng của cô ta vui vẻ tùy ý chỉ vào những người khác trong hàng, lại chọn mấy thuộc hạ bên cạnh mình, rất nhanh đã tập hợp đủ mười người. “Được rồi, nếu bây giờ hai đội chúng ta đã chọn xong người rồi, vậy mỗi đội sẽ đến nơi đóng quân thay quần áo, bàn bạc biện pháp. Các người là đội đỏ, bọn tôi là đội xanh. Sau khi mọi người thay xong quần áo thì có thể đi lại khắp nơi, tìm nơi ẩn náu hoặc bố trí mai phục, nhưng không được nổ súng. Ba mươi phút nữa, cuộc dã chiến sẽ chính thức bắt đầu”

Sau khi Đinh Thanh Thanh tự mãn phất tay, mấy người không được chọn thì tiếc nuối, người tham gia thì cầm quần áo đi về phía phòng thay đồ.

Trong phòng đội đỏ.

Tiêu Nhi lịch sự làm quen với mọi người, sau đó trao đổi vài câu rồi mới vào chủ đề chính: “Nếu các người đã xem trận đấu trước đây, vậy tin rằng mọi người cũng không còn xa lạ gì với tôi nữa. Dù sao đây cũng là một trò chơi, mọi người cùng tham gia, hãy tận hưởng quá trình, không cần phải quá áp lực đâu”

Cô nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: “Bây giờ kiểm tra đồng hồ. Tôi cho mọi người năm phút thay quần áo, sau năm phút chúng ta sẽ tập hợp ở đây, bàn bạc một chút về chiến lực. Go.”

Cô phất tay, mọi người lập tức xách đồ vào phòng thay đồ nam.

Tiêu Nhi ôm đồ của mình đi vào phòng thay đồ nữ.

Cô vừa mới thay bộ đồng phục rằn ri, thì nghe “cạch” một tiếng, cửa phòng thay đồ bị mở ra. “Ai?”

Tiêu Nhi cảnh giác quần đầu lại, nhìn thấy một bóng người cao lớn đi vào: “Là anh?”

Hồng Mẫn mặc đồ đồng phục rằn ri, trên mặt còn có một ít sơn dầu, khiến cho dáng người của anh ta càng thẳng và tràn đầy khí khái đàn ông hơn. “Là tôi.”

Giọng điệu của anh ta lạnh lùng, giơ tay ném một vật màu đen về phía Tiêu Nhi: “Đây là một bộ, mặc vào.”

Tiêu Nhi vô thức đưa tay ra tiếp lấy, nhìn một cái, hóa ra là một bộ đồ màu đen. Nó chỉ to bằng áo gile, có chút dài, nhìn rất mỏng, nhưng cầm trong tay lại rất nặng.

Cô nghi ngờ nhíu mày: “Đây là cái gì?” Hồng Mẫn không kiên nhẫn giải thích: “Đồng bộ với quần áo của cô.” Tiêu Nhi nhìn quần áo của mình, lại nhìn độ dài của bộ đồ màu đen: “Cái này dài như vậy, hình như không hợp với bộ đồ này của tôi đâu.”

“Đều là thông dụng, không có vô cùng hợp.” Ánh mặt Hồng Mẫn lạnh lùng, giọng nói bá đạo: “Cô nhất định phải mặc vào.”

Anh ta không cho Tiêu Nhi cơ hội từ chối, quay người bước ra ngoài.

Tiêu Nhi nhíu mày, có chút không thể giải thích được.

Cô cắn môi, lật tay tìm kim bạc giấu trong tay áo, cẩn thận kiểm tra bộ quần áo màu đen. Không có độc, cũng không có gì bất thường.

Vậy rốt cuộc đây là cái gì? Anh ta làm như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì? Tiêu Nhi chạm vào bộ đồ màu đen, đột nhiên cảm nhận được một mùi hương quen thuộc đến lạ. Ánh mắt cô nhanh chóng sáng lên, trên mặt nở nụ cười.

Cô lập tức cởi áo khoác trên người ra, mặc chiếc áo đen dài màu đen vào bên trong, sau đó lại mặc thêm áo khoác, che lại thật cẩn thận.

Đợi khi Tiêu Nhi thay xong quần áo đi ra, mười người khác đều đã thay xong quần áo đợi bên ngoài.

Bọn họ dưới sự lãnh đạo của Hồng Mẫn, đều đứng ngay ngắn thành một hàng, vẻ mặt nghiêm túc cầm súng, giống như những người lính sắp ra trận vậy. Tiêu Nhi có chút cảm động, lại có chút muốn cười: “Mọi người không cần phải căng thẳng như vậy đâu. Trận đấu hôm nay, chúng ta chủ yếu lấy phòng ngự làm chủ, tấn công làm phụ thôi.”

Mọi người trố mắt nhìn nhau, không hiểu nhìn Tiêu Nhi.

Tiêu Nhi khẽ cười, giải thích: “Nghề nghiệp của tôi là bác sĩ, bình thường ghét nhất là nghe thấy một từ chính là: chết. Mặc dù đây chỉ là một trò chơi, mọi người đều sử dụng súng laze, cũng không chết thật, nhưng trong lòng tôi vẫn không muốn tiếp nhận. Cho nên, mọi người nhất định phải vệ tốt cho mình trước, xác định không có bất kỳ nguy hiểm gì mới được tấn công.”

“Cô là đội trưởng, cô nói là được, chúng tôi nghe theo cô là được.”

Một thanh niên đứng bên cạnh Hồng Mẫn, tên Lyon nói: “Có điều, đội trưởng Nhi, nếu chúng tôi giúp cô thắng trận đấu ngày hôm nay, có phải cô nên cho chúng tôi một chút phần thưởng không?”

Sau khi anh ta nói, những người khác cũng đều hò theo. “Đúng vậy, đội trưởng Nhi, có phần thưởng gì không?”

Tiêu Nhi còn cho rằng bọn họ sẽ không vui khi được chọn về đội của cô, nhưng không ngờ bầu không khí vẫn sôi động như vậy.

Cô ngẩn ra một lúc rồi mới bật cười: “Cái này có thể có. Mọi người muốn phần thưởng thế nào? Nhưng, tôi chỉ là một bác sĩ, việc làm được cũng có hạn, không biết có thể đáp ứng yêu cầu của mọi người không?”

Thấy vẻ mặt chân thành của Tiêu Nhi, mọi người đều nhìn nhau và đồng thành cười.

Cuối cùng Lyon nói: “Đội trưởng Nhi, chúng tôi đùa với cô thôi. Đối với bọn tôi mà nói, phần thưởng tốt nhất chính là thắng trận đấu ngày hôm nay.”

“Đúng, cho dù chỉ là một trò chơi, nhưng chúng tôi vẫn muốn thắng, muốn đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy.” Những người khác cũng phối hợp theo.

Lyon cười, đôi mắt xanh biếc lấp lánh: “Đội trưởng Nhi, cô là người đầu tiên trên hòn đảo này thắng được cô ta. Mà hôm nay chúng tôi muốn là đội đầu tiên thắng được cô ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.