Chương 420
Ông cụ Tiêu Thiên Đức mấp máy môi, vừa định giải thích liền bị Cổ Thần kéo lai.
Cổ Thần cau mày sốt ruột nói: “Cô gái, sao bây giờ càng ngày càng dài dòng vậy? Họ đã nói thuốc này phải uống lâu dài, nên cháu cứ theo dõi nó uống trong một tuần xem sao. Sau khi uống xong một tuần, tự nhiên liền biết vi sao. Hỏi hỏi hỏi, vì sao cứ thắc mắc mãi vậy?”
Không đợi Tiêu Nhi nói lại, liên mang theo ông cụ Tiêu Thiên Đức đi ra ngoài: “Đi thôi, hôm nay không phải ông nói rằng ông muốn đưa tôi đi ăn khuya sao, nếu đi muộn sợ không có chỗ.”
“Ăn, ăn, chỉ biết ăn.”
Ông cụ Tiêu Thiên Đức dù khó chịu nhưng vẫn vẫy tay với Tiêu Nhi rối đi theo.Tiêu Nhi nhìn hai người bọn họ kéo qua kéo li, cười khổ lắc đấu.
Không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Thần qua
quýt như vậy, thực sự đúng là ham ăn đến củng! Cô nhìn chiếc hộp vẫn còn hơi ấm của ông nội mang đến, xoay bước vào nhà mà không cần suy nghĩ nhiều.
Bên ngoài nhà chính, dưới ánh đèn đường.
Ông cụ Tiêu Thiên Đức nhanh chóng quay lại liếc: “Vào trong đi, không lại sinh nghi.”
Cổ Thần lúc này mới chậm rãi thở dài: “Ôi, cháu gái ông thật thông minh, quá phiền phức! Trong lòng cô bé bây giờ chắc sợ hãi kiếp trước mình là heo, chi biết ăn.”
Ông cụ Tiêu Thiên Đức nghiêm túc sửa lại: “Sao ông có thể nói như vậy? Lơn cũng không ăn tham như ông.”
“Phải không?”
Cổ Thần vẫn đang trong giai đoạn nhập môn, ông lão nghiêm túc suy tư một hồi lâu, mới phản ứng lại: “Ông dám cười nhạo tôi sao? Hử, vừa rồi thật uống công tôi hợp tác với ông! Ông cứ chờ đó cho tôi, cô cháu gái thông minh của ông sẽ phát hiện ra ngay thôi,xem lúc đó tôi có thể đổ thêm dầu vào như thế nào.” Hai ông già tranh cãi qua lại rối đi dẫn vào màn đêm.
Sau bữa tối.
Di Đình sắp xếp trà và trái cây để mọi người ngồi vào phòng khách trò chuyện.
Vũ Tuyết Như nhìn thấy sắc mặt của Hoắc Phương Nam thật sự rất xấu, bà ta liền đồ ông ấy dậy, chào tạm biệt: “Mẹ, hôm nay Phương Nam bị cảm, con sẽ cùng anh ấy trở về trước, mọi người cứ từ từ nói chuyện.”
Bà cụ Hoắc trong lòng vui về, biết trong lòng ông ấy có chuyện, bà cụ dựa lưng vào ghế vẫy nhẹ: “Đi đi, trở về nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Vâng ạ.” Vũ Tuyết Như cung kinh đáp lại và gật đầu chào mọi người trước khi đỡ Hoắc Phương Nam rời đi.
Tiêu Nhi thầy giữa hai hàng lông mày của bà cụ Hoắc hiện lên vẻ mệt mỏi liên đỡ bà nội của Hoắc Kiến Phong dậy: “Bà nội, hôm nay có lẽ mọi người cũng mệt mỏi rồi. Chúng ta cũng về đi, bà nên nghi ngơi sớm, ngày còn dài, thiếu gì ngày chúng ta gặp nhau.”
Cô vẫy tay với Vân Thiên, người đang ngồi trong lông Hoắc Tuần Nghĩa chơi game, ngay lập tức bỏ điênthoại xuống đi đến bên cạnh Tiêu Nhi.
“Bé con, tạm biệt bà và bác đi!”
Vân Thiên nhìn bàn tay bị Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong nằm chặt, sau đó nhìn về phía bà cụ Hoắc và Hoắc Tuấn Nghĩa, trong nháy mắt ánh mắt tối sầm lại, đôi môi khép lại nhất quyết không chịu mở.
Tiêu Nhi cau mày nghi ngờ: “Có chuyện gì vậy?”
Vân Thiên củi đấu, giọng điệu có chút buồn bã: “Mẹ di, con không đi biệt thự Tây Uyển với me được không? Con muốn ở với họ. Gần đây, con đã quen với cuộc sống ở đây và con e rằng sau này đi đi khác con sẽ không quen.”
Tiêu Nhi chưa kip nói chuyện Hoắc Tuấn Nghĩa đã vui mừng nhảy từ trên số pha xuống: “Được, được chứ, cháu ở lại đây, tối nay chúng ta cùng nhau ngủ ở trong phòng khách nhé!”
Bà cụ Hoắc đương nhiên cũng vui vẻ: “Tiêu Nhi, con và Kiến Phong chắc cũng mệt mỏi. Về biệt thự cũng phải dọn dẹp lại, vì vậy cử đế Vân Thiên ở lại với bà!”
“Em trai, ba thắng hai, thiểu số phải tuân theo đa số!” Hoắc Tuấn Nghĩa cười nói.
Tiêu Nhi đã không gặp Vân Thiên mấy ngày nay, nhưng thấy bọn họ vui vè như vậy, cô đành thỏa hiệpnói: “Được rồi Vậy phiến bà và anh hai hãy chẩm sóc nó giúp chúng cháu.”
“Không phien, không phiến chút nào, bé cưng là của chúng ta, chúng ta chăm sóc là chuyện bình thường!”
Hoắc Tuấn Nghĩa sợ Tiêu Nhi đổi ý, vừa trả lời vừa kéo Vân Thiên vào lòng rồi lặng lẽ bế đi. Mọi người chỉ biết cười bất lực trước bộ dạng buồn cười của anh ta.
Bên ngoài nhà chính, Hoắc Minh đã chuẩn bị xong xe, tài xế trực tiếp đưa Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong đến cửa biệt thự Tây Uyển.
Rợp bóng cây xanh, yên tĩnh và thanh tịnh.
Người giúp việc đã nhận được điện thoại từ bên nhà chính, nên mở sẵn cửa, đứng ngay ngắn thành hai hàng, nhìn thấy Tiêu Nhi đỡ Hoắc Kiến Phong xuống xe, lập tức cúi người, cung kính nói: “Hoan nghênh cậu ba và phu nhân về nhà!”
Giọng nói đồng đều, có sức đánh vào lòng người. Tiêu Nhi ngước lên và nhìn thấy những gương mặt
quen thuộc: chị Lý, Huy Hoàng. Họ đếu là những người giúp việc từ trước đến nay,
không ai trong số họ thay đổi.Một cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng cô, trước mắt cô lặp đi lặp lại nhiều hình ảnh, tất cả đều như chỉ môi ngày hôm qua.
Những người giúp việc đều đã được bà cụ Hoắc dặn dò từ trước nên không hề tỏ ra ngạc nhiên hay buồn bã trước những sự thay đổi về ngoại hình có thể xem là đảo ngược của Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong.
Họ chỉ kính cẩn chào đón hai người với đôi mắt đẫm buồn rồi rút lui.
Cà sảnh lớn và trống trải với đồ đạc đơn giản làm bằng gỗ hồng.
Những đoạn và khoảng trống được cố tình gạt sang một bên vì màn trình diễn kém của Hoắc Kiến Phong, gọn gàng sạch sẽ như mới.
Ngay cả những tấm rèm tối màu từ sàn đến trấn nhà cũng sạch sẽ như cách đây 5 hoặc 6 năm.
Những đồ vật đều y như cũ, hết cảnh này đến cành khác, đập vào mắt cô như muốn gợi nhớ lại quả khử.
Có quá nhiều thứ xuất hiện trước mắt, rất đau.
Tiêu Nhi nhằm mắt cố nén cảm xúc trong lòng, già và lãnh đạm giúp Hoắc Kiến Phong đi vào thang máy: “Đi, chúng ta lên lau.”Hốc mắt sâu thẳm của Hoắc Kiến Phong tràn ngập một màng tối, anh nắm lấy tay của Tiêu Nhi, no nụ cười ấm áp: “Chủng ta đi bằng cầu thang, đã nhiều năm rồi chúng ta không cùng nhau đi cầu thang”
Y thuật của cô đã chữa khỏi cho anh, mặc dù sống hay chết cách nhau hàng ngàn dặm, cô vẫn sắp xếp tất cả để giúp anh.
Anh đã nợ cô quá nhiều.
Hai mắt đối diện nhau, Tiêu Nhi nhìn thấy những gợn sóng trong đôi mắt của anh.
Cô dời mắt, nhếch môi cười nhat: “Được rồi, nếu
anh muốn đi, tôi sẽ đi cùng anh.”
Họ đan chặt những ngón tay vào nhau và sảnh bước bên nhau, từng bước bám vào lan can.
Với mỗi bước đi, bức tranh trong quá khư lại càng trở nên rõ ràng hơn trước mắt cô.
Tốt, xấu, vui, buồn…
Họ gặp nhau lần đầu tiên ở đây và cô lien trói buộc anh như con nhím…
Đối mặt với nhà họ Ôn và Hoắc Vân Hạo, anh ở sau lưng cô bảo vệ, anh sai người bí mật bảo về cho cô..
Chi vài chục bước chân, họ coi như đã đi hết nửađời đầu.
Khi cả hai đứng trên hành lang, trong lòng chi có bốn chữ: Vật thị nhân phi
Họ vẫn là chính họ, nhưng họ cũng không phải là họ nữa.
Chỉ là tay họ đang nắm chặt hơn bao giờ hết.
Hoắc Kiến Phong thở hổn hển đẩy cửa phòng ngủ ra, một hơi thờ quen thuộc từ lâu phả vào mặt.
Điều dễ thầy nhất trong căn phòng là chiếc giường cổ bằng gỗ hồng, giữa giường treo “dòng thứ ba mươi tám” bắt mắt.
Khóe miệng Tiêu Nhi bất giác mim cười, nhưng đôi mắt lại đò hoe.
Cô cố gắng hết sức để kiểm nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Sức khỏe của anh không tốt, đêm nay anh ngủ ở giường chính đi, em đến phòng khách ngủ.”
Hoắc Kiến Phong siết chặt tay cô, lạnh giọng nói: “Cô không sợ buổi tối tôi ngủ một mình thì sẽ không bao giờ tinh lại nữa sao?”