Chương 406
Căn phòng nhỏ, nhưng nội thất gọn gàng.
Giường, ghế sofa và tivi đều có sẵn, nhưng không có cửa sổ, toàn bộ ánh sáng đều dựa vào đèn.
Dưới ánh đèn trắng Hoắc Kiến Phong thoáng nhìn thấy Vân Thiên đang ngồi trên số pha xem tivi.
Ngay cả trong một môi trường tồi tệ và thụ động như vậy, tấm lưng gầy của cậu bé vẫn thẳng, và cơ thể cậu bé toát lên vẻ kiêu hãnh vững vàng.
Đôi mắt Hoắc Kiến Phong hơi chua xót, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia đắc ý.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Vân Thiên quay đầu nhìn về phía cửa.
Mắt cậu bé sững lại khi nhìn thấy Hoắc Kiến Phong, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Nhưng trong vòng một giây, cậu bé lại tiếp tục như thường lệ, chống cằm nhỏ lên và nói với vẻ không hài lòng: “Con người bố kỳ vậy, sao giờ mới đến? Bố có biết vì sự chậm trễ này đã làm lỡ mất bao nhiêu thời gian và công việc của con rồi không?”
Cậu bé đặt điều khiển từ xa xuống, trượt khỏi ghế sô pha, liếc nhìn phía sau Hoắc Kiến Phong và Tống Phi Phi rồi nói tiếp: “Mẹ con đâu rồi?”
Cậu bé không thấy nghi ngờ gì thấy ngoại hình của Hoắc Kiến Phong thay đổi, thái độ vẫn thản nhiên như vậy.
Người cậu bé nhỏ bé, vẫn mặc bộ đồ ngủ hoạt hình rộng rãi, đứng đó, lộ ra khí chất mạnh mẽ. Hi, thật xứng với dòng máu của nhà họ
Hoắc, đúng là con của Hoắc Kiến Phong anh.
Khóe môi Hoắc Kiến Phong không khỏi gợi lên niềm kiêu hãnh của người làm bố, ân cần nói: “Bố tới đây đón con đi gặp mẹ.”
Tống Phi Phi không vừa lòng cau mày, dựa vào mình là người lớn nói: “Thiên Thiên, cháu nói như vậy là không đúng! anh ấy là bố của cháu, cháu phải tôn trọng anh ấy, không thể nói chuyện như thế này với bố mình được..” “Câm miệng!” Vân Thiên nói. “Câm miệng!” Hoắc Kiến Phong nói.
Hai cha con, một già một trẻ, đồng thanh rồi đồng loạt nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén.
Tống Phi Phi ngẩn người, im lặng một hồi, nhìn Hoắc Kiến Phong rồi không tin được nhưng gì mình nghe lại nhìn Vân Thiên.
Hoắc Kiến Phong ngày thường lạnh lùng, không chừa chút mặt mũi nào cho cô ta, cô ta có thể hiểu được.
Nhưng Vân Thiên mấy ngày nay rất hòa thuận với cô ta, ngày nào cũng dì ơi dì à, chẳng lẽ là ảo giác sao?
Đứa trẻ này là con của ai vậy trời?
Vân Thiên thu lại ánh mắt, nhìn Hoắc Kiến Phong và miễn cưỡng nói: “Quên đi, vì nể tình bố đã đích thân đến đây, con sẽ đi theo bố! Mặc dù bọn họ rất tốt với con ở đây, tôi có thể ăn bất cứ thứ gì con muốn và chơi bất cứ thứ gì con muốn. Nhưng suy cho cùng, con vẫn là một đứa trẻ và con nên quay lại trường học rồi.”
Tuổi còn trẻ mà rất quỷ quái!
Hoắc Kiến Phong nhướng mày, điềm nhiên gật đầu: “Được.”
Khi lời nói đó rơi xuống, anh đưa tay ra về phía cậu bé
Bàn tay rộng lớn, khẽ cong khủy tay xuống, ố vàng khô héo giống như chiếc lá rơi của mùa thu, pha lẫn chút rung động của sinh lý.
Vân Thiên nhìn chăm chú, nắm chặt nắm đấm nhỏ để hai bên hông.
Cậu bé tự hào nhìn lên và nói: “Bố già rồi, đúng hơn là con nên giúp bố”.
Cậu bé tiến lên vài bước, đoán lấy cánh tay của Hoắc Kiến Phong, đỡ anh xoay người bước ra ngoài.
Ngõ cửa hẹp.
Vân Thiên nhướng mày liếc Tống Phi
Phi.
Đôi mắt sâu và xa giống hệt Hoắc Kiến Phong hồi đó.
Tống Phi Phi sững sờ, khi phản ứng kịp, đã vô thức lùi về phía sau.
Vân Thiên không nói, nhưng cậu bé đã dìu Hoắc Kiến Phong đi ngang qua cô ta và đi về phía trước.
Hai bàn tay với những màu da rất khác nhau đang nắm chặt lấy nhau, một già một trẻ, hai bóng hình đang cọ vào nhau và nương tựa vào nhau.
Vân Thiên chăm chú nhìn con đường phía trước, ánh mắt của Hoắc Kiến Phong hết lần này đến lần khác mang theo yêu thương nhìn cậu bé.
Tống Phi Phi hốc mắt lập tức ướt át. Đây là một trong những hình ảnh cô ta từng tưởng tượng, nhưng giờ phút này lại là hạnh phúc của người khác.
Cô ta cắn môi, mạnh mẽ lau đi dòng lệ trong khóe mắt, ánh mắt cô ta xẹt qua chút oán hận.
Cho đến giây phút cuối cùng, cô ta cũng sẽ không bao giờ từ bỏ người đàn ông này!
Ở phòng khách tầng dưới, Hoắc Tuấn Tú đã đợi sẵn ở đó. Anh ta dựa vào lưng ghế lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, thấy hai cha con đi xuống, anh ta giơ ngón tay lên đối diện: “Mời.”
Hoắc Tuấn Tú không thích ánh sáng mạnh, trong phòng khách không có ánh sáng, chỉ có vài tia sáng tự nhiên lọt qua rèm cửa khiến mọi thứ xung quanh trở nên buồn tẻ, ảm đạm.
Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên trở nên bình tĩnh, ngồi xuống không nói lời nào.
Hoắc Tuấn Tú nghiêng đầu, Triệu Phong lập tức đưa máy tính trong tay đến trước mặt hai bố con: “Tôi cho anh một tiếng, đủ chưa?” “Nếu để tôi thao tác, cho dù bình thường như trước đây cũng không đủ, nhưng nếu là con trai của tôi, chắc cũng không cần mất một giờ đâu.”
Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong rơi vào Vân Thiên, từng chữ trong lời nói cũng đều thể hiện sự hạnh diện của một người bố.
Hoắc Tuấn Tú sụt sịt: “Vậy thì bắt đầu thôi!”
Vân Thiên nhìn máy tính nhíu mày: “Ngươi muốn tôi làm cái gì?”
Hoắc Kiến Phong nói: “Đăng nhập vào tài khoản của bố và chuyển toàn bộ tài sản của bố cho anh ta.”
Tất cả mọi người đương nhiên nghĩ rằng Hoắc Kiến Phong sẽ cho Vân Thiên một mật mã bình thường, nhưng Hoắc Kiến Phong lại bảo cậu bé hack vào tài khoản.
Vân Thiên lông mày hơi nhíu lại: “Con đã hack mấy lần, đều chưa từng thành công.” “Cố gắng lần nữa, lần này bố sẽ giúp con” Hoắc Kiến Phong cười nhẹ, trong sáng chưa từng thấy.
Điều đó không cần thiết phải không?
Vân Thiên trong lòng cảm thấy có chút chán ghét.
Nhưng cậu bé chợt nghĩ ra điều gì đó và bắt tay ngay vào thao tác trên máy tính một cách nhanh chóng.
Những ngón tay của cậu bé trắng trẻo, mảnh khảnh gõ trên bàn phím đen như cánh bướm đang lượn vòng.
Hoắc Kiến Phong đột nhiên nhớ tới Tiêu Nhi lúc này mới gõ bàn phím, ánh mắt hiền dịu đi một chút.
Tống Phi Phi xuống lầu, nhìn thấy cảnh này, trong mắt lại trào dâng vẻ ghen tị vốn đã được kìm nén.
Anh rất coi trọng con của Tiêu Nhi! Chẳng mấy chốc, cuộc chinh phạt của Vân Thiên đi vào cục diện bế tắc.
Hoắc Kiến Phong nghiêng người về phía trước, ngón tay gầy guộc ấn nhẹ vài ký tự trên bàn phím, ngay sau đó trên giao diện đã có vô số ký tự cuộn nhanh.
Một lúc sau, các nhân vật dừng lại, trang đen trắng đóng lại, sáng lên lại là đã vào giao diện hoạt động của tài khoản Hoắc Kiến Phong.
Vân Thiên ánh mắt chớp động, đôi môi nhỏ không giấu được cảm thán: “Ông Hoắc à quá đỉnh!” “Cảm ơn đã khen.” Hoắc Kiến Phong cười nhẹ, từng nếp nhăn trên mặt đều hiện lên vẻ hài lòng.
Đứng sau ghế sô pha của bọn họ, Tống Phi Phi nhíu mày ngạc nhiên khi nhìn vào dãy số không trên tài khoản.
Sau khi tính toán một chút, cô ta nhanh chóng đưa ra câu trả lời: “Boss, tổng số hiển thị trong tài khoản này là 234 tỷ đô la Mỹ.”
Giọng cô ta trùng xuống, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngón tay đang cầm ly rượu của Hoắc Tuấn Tú khẽ run lên, trong mắt đào hòa lóe lên vẻ kinh ngạc: “Đình, mấy cái Hoắc Kiến cộng lại cũng không được số tiền này, mấy năm này rốt cuộc em đã làm?”
Hoắc Kiến Phong không trực tiếp trả lời, dựa vào lưng ghế sô pha, bình tĩnh nói: “Thời điểm Tập đoàn Hoắc Kiến có nhiều tiền nhất trên sổ sách là tám năm trước, hơn năm triệu tệ, tôi sẽ dựa theo con số đó cho anh gấp đôi.” Một ngàn tỷ. Đối với số tiền còn lại trong tài khoản, tất cả số tiền còn lại trong tài khoản sẽ được chuyển cho Hoắc Kiến để thúc đẩy hoạt động sau này của công ty.
Vân Thiên nghiêng đầu liếc anh một cái: “Phân phát thế này, bố sẽ không còn một xu?” Hoắc Kiến Phong cười nói: “Không còn tiền còn có thể kiếm nhiều tiền hơn, sao vậy, sợ bố không nuôi con hả?” “Hừ hừ!” Vân Thiên ngẩng đầu: “Con không cần bố nuôi! Con có thể tự mình lo cho mình.”
Lời nói vừa dứt, cậu bé cúi đầu định bắt đầu thao tác chuyển tiền, nhưng lại nghe được giọng của Hoắc Tuấn Tú nói: “Khoan đã.”