Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 4




Chương 4: Đường ranh giới

Hoắc Kiến Phong mặc áo ngủ rộng rãi, ngồi xe lăn đi ra khỏi phòng tắm.

Anh vừa nhìn đã thấy sợi dây làm tỪ ga giường được treo giữa giường lớn bằng gỗ lim, chia cái giường thành hai nửa.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Ôn Thục Nhỉ vừa buộc ga giường bèn quay đầu lại, cười hì hì: “Tôi tìm khắp phòng mà không thấy cái giường thứ hai, chỉ có thể vạch một đường ranh giới. Chú không được vượt, tôi cũng không được vượt, nếu ai vượt qua thì sẽ bị đánh.” ‘Đường ranh giới ư?” Hoắc Kiến Phong nhíu mày.

Ôn Thục Nhi gật đầu lia lịa: “Đúng thế, hồi còn đi học, lúc ngồi cùng bàn đều phải vạch đường ranh giới. Chắc chắn lúc ngủ chung giường cũng phải vạch đường ranh giới rồi.” Hoắc Kiến Phong điều khiển xe lăn đến bên giường: “Bọn họ không nói cho cô biết phải làm gì khi ngủ cùng phòng với tôi à, hửm?” Anh vừa nói vừa nhướng mày, trong giọng nói trầm thấp và quyến rũ lộ ra ý sâu xa.

Có nói mà.” Ôn Thục Nhi hồn nhiên chớp mắt: “Bọn họ bảo tôi ngủ với chú. Chắc chắn phải ngủ. trên giường rồi, nhưng chỉ có một cái giường thôi, vậy nên chị có thể là chú một nửa, tôi một nửa.” Cô nói với vẻ bình thản, thậm chí còn hơi đắc ý với sự sắp xếp thông minh của mình.

Khóe miệng Hoắc Kiến Phong giật khẽ.

Lối suy nghĩ này đúng là hiếm có khó tìm.

Có vẻ Ôn Thục Nhi không nhận ra sắc mặt khác thường của anh. Cô vỗ giường như thật, vén chăn lên, ngáp dài rồi lúng búng nói: “Ngủ ngon.” Cô ngoan ngoãn nằm ở bên của mình, quay người đi, để lại một bóng lưng cho Hoắc Kiến Phong.

Gần như chỉ trong giây lát, hơi thở của cô đã trở nên đều đều.

Ngủ rồi ư? Hoắc Kiến Phong nhìn bóng lưng cuộn tròn kia, đôi mắt màu đen tuyền tối lại.

Đúng là người ngốc thì không có phiền não.

Một lát sau, anh dời mắt đi, điều khiển xe lăn đến tủ quần áo, mở cửa tủ rồi ấn một cái nút.

Mấy giây sau, chiếc giường rộng lớn hạ xuống, không hề có một tiếng động.

Anh chống tay lên mép giường, thành thạo xoay người nằm lên giường, động tác tao nhã đến mức như đang biểu diễn thể thao.

Hoắc Kiến Phong tựa vào giường, dùng điện thoại tắt đèn trong phòng, mở đèn bàn ở cạnh đầu giường lên, tiện tay lấy cuốn sách trên giá rồi ngồi đọc.

Ở trên giường, Ôn Thục Nhi lặng lẽ mở mắt, nhìn qua khe hở của chăn.

Ánh đèn dìu dịu chiếu lên sườn mặt người đàn ông, phủ thêm một vâng sáng nhẹ nhàng lên khuôn mặt lạnh lùng và góc cạnh ấy, khiến anh dịu dàng hơn mấy phần.

Nhưng nếu nhìn thêm vài lần thì sẽ phát hiện vẻ trắng bợt vì bệnh tật trên gương mặt ấy.

Ôn Thục Nhi mấp máy môi, chớp đôi mắt đen nhánh.

Tuy anh không nhận ra cô nhưng cô sẽ không để anh chết, chắc chắn cô sẽ chữa khỏi cho anh.

Sáng sớm hôm sau.

Hoắc Kiến Phong luôn ngủ không sâu giấc. Khi cảm nhận được thứ gì đó đang quét lên mặt mình, anh lập tức mớ mặt ra với vẻ cảnh giác.

Một khuôn mặt lớn với cặp kính phản quang bỗng xuất hiện trước mặt anh.

Tuy làn da trắng nõn nhưng lại đầy tàn nhang và mụn đỏ, còn có cặp kính đen đặc trưng kia, không phải Ôn Thục Nhi thì ai nữa? Hoắc Kiến Phong lập tức tỉnh ngủ, vô thức ngồi dậy: “Cô làm gì thế?” Vào sáng sớm, giọng nói vốn đã quyến rũ càng trầm và trong trẻo hơn.

Ôn Thục Nhi ngồi xổm cạnh giường như chó con, cười trước ánh nhìn sắc bén như chim ưng của người đàn ông: “Nhìn chú đấy.” Khi cô cười, những nốt mụn gồ ghề kia càng dễ thấy.

Hoắc Kiến Phong nhíu mày: “Có gì đáng nhìn chứ?” “Chú rất đẹp trai.” Ôn Thục Nhi đứng dậy, sáp lại phía trước: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy ông chú nào đẹp trai như chú, thế nên muốn nhìn thêm mấy lân.

Cô chớp mắt, nở nụ cười vô hại: “Nhưng lúc chú ngủ đẹp trai hơn bây giờ, đẹp gấp mười ngàn lần anh Cường luôn!” “Anh Cường?” Hoắc Kiến Phong khó hiểu.

“Đó là nhân viên nuôi lợn ở thôn chúng tôi, là người đàn ông đẹp trai nhất thôn đấy. Chú à, nếu chú về thôn với tôi, chắc chắn sẽ thành hot boy mới, bỏ xa anh Cường mấy ngọn núi luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.