Chương 370
Trong lòng Vân Thiên chùng xuống, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng: “Vậy thì liệu chúng ta có gặp nguy hiểm không?”
Hồng Liệt lắc đầu, trấn an: “Tạm thời chắc chưa, nhưng sợ rằng không ổn nếu ở lại chỗ này. Nhưng con không cần lo, bố đã nghĩ ra tới nơi sẽ đi rồi, đó là nơi mẹ thích. Bố tin là con cũng sẽ thích”
Vân Thiên nhếch môi, nghiêm túc gật đầu: “Vâng, chỉ cần mẹ thích thì con không sao cả. Chỉ là phải mất một thời gian nữa con mới có thể xử lý chuyện của Hoắc gia.”
Căng thẳng trong lòng Hồng Liệt thả lỏng, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Không sao, bố có thể chờ con. Con có chuyện gì cần bố giúp không?”
Vân Thiên lắc đầu, nói: “Tạm thời chưa có, cảm ơn bố.”
Hồng Liệt nhớ tới lời của Hoắc Tuấn Tú, đúng lúc lo lắng: “Nghe nói Hoắc Kiến đã là một công ty mục rỗng, Lần này con lấy tiền đâu ra thành lập công ty mới?”
Vân Thiên cảnh giác nhìn xung quanh, chắc chắn không có người mới hạ thấp giọng nói với Hồng Liệt: “Tiền là anh ta đưa cho con.”
Không cần nói rõ, Hồng Liệt biết anh ta trong lời nói là Hoắc Kiến Phong.
Đồng tử của ông hơi co lại, trầm giọng nói: “Hai người vẫn còn giữ liên lạc?”
Vân Thiên gật đầu: “Vâng. Hóa ra là anh ấy đã chuẩn bị từ lâu và chuyển tiền của công ty vào một tài khoản nước ngoài. Bao gồm tất cả những gì con làm gần đây, hóa ra anh ấy đều đã lên kế hoạch bí mật. Con chỉ là một mánh lới mà anh ấy tung ra, dùng danh tính khó hiểu này và sự thiếu hiểu biết của mọi người về con, khiến mọi người cảnh giác. Trong khi trấn an những người muốn làm điều gì đó bí mật với Hoắc
Kiến, cũng để tạo ra một số chủ đề để thu hút những người thực sự quan tâm đến Hoắc Kiến.”
Thảo nào hành vi gần đây của con trai khác thường đến mức ngay cả người làm bố là ông cũng không hiểu nổi.
Nếu như Hoắc Kiến Phong đã lên kế hoạch này từ lâu, thì tâm kế của người đàn ông này thật là sâu không thể lường được!
Hồng Liệt thầm rùng mình, hỏi: “Vậy giờ anh ta ổn chứ? Sức khỏe của anh ta tốt chứ?”
Vân Thiên lắc đầu: “Con không biết có ổn không. Con đều liên lạc trên mạng với anh ấy, làm mấy việc như chuyển tiền hay gì đó. Lúc đó, tài khoản của anh ấy cũng là là của người khác
Ánh mắt Hồng Liệt thoáng mừng rỡ: “Vậy sao anh ta chưa quay lại?”
Nếu Hoắc Kiến Phong khỏi bệnh trở lại, vậy Tiêu Nhi cũng sẽ sớm quay lại.
Đến lúc đó, chuyện xảy ra cùng lúc với việc ông hạ độc cũng sẽ không tạo ra chấn động quá lớn.
Quan trọng hơn là, trước khi mọi chuyện về ông được phơi bày, ông có thể mang theo vợ con biến mất an toàn.
Nhìn dáng vẻ vội vàng của Hồng Liệt, ý lạnh dâng lên trong đôi mắt sâu thẳm của Vân Thiên.
Anh cụp mi xuống, giọng hơi trầm: “Con không biết nữa. Con lo anh ấy sẽ bám víu vào mẹ, nên con mới hứa sẽ giúp anh ấy.” Thấy dáng vẻ oan ức của con trai, Hồng Liệt khôi phục lại sự ổn định trong lòng.
Con trai không về phe Hoắc Kiến Phong đã là chuyện tốt rồi.
Hồng Liệt trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại an ủi: “Anh ta không phải người xấu, sẽ không đối xử với mẹ con thế này. Có lẽ là do thân thể chưa khỏe hắn, con đừng nghĩ nhiều.” Vân Thiên nhàn nhạt trả lời: “Vâng, con cũng mong vậy!” “Ngoan, đừng nghĩ nhiều. Mau ăn cơm đi, thức ăn đều nguội cả rồi.” Hồng Liệt trìu mến sờ sờ đầu anh, trở lại vị trí, cầm đũa gắp thức ăn cho anh: “Thời gian này con làm việc cho anh ta, khổ cho con rồi.” “Vâng.” Vân Thiên nặng nề gật đầu, ngoan ngoãn ăn đồ ăn.
Động tác của anh chậm rãi ưu nhã, lộ rõ dáng vẻ một quý ông.
Hồng Liệt hài lòng gắp rau cho anh, đến khi đầy bát ông mới đứng dậy cầm điện thoại ra về. Vân Thiên gảy cơm trong bát, khóe mắt nhìn Hồng Liệt bước đến cửa sổ kiểu Pháp trong phòng khách, cẩn thận xác định khoảng cách đã đủ xa rồi mới bấm máy.
Vân Thiên chạm vào cốc, hơi cau mày, vẻ thất vọng thoáng qua rõ ràng trên gương mặt tuấn tú.
Chiều hôm sau.
Vân Thiên và Hoắc Tuấn Nghĩa đi thang máy riêng của chủ tịch xuống nhà để xe tầng hai của công ty.
Cửa thang máy mở ra. đèn điều khiển bằng âm thanh bật sáng trong giây lát, Vân Thiên thoáng thấy một bóng đen biến mất như bóng ma ở chỗ khuất tăm tối.
Anh vừa đi vừa tỉnh bơ đánh giá bốn phía, đôi tai khẽ động, nhận ra vài tiếng bước chân hỗn loạn rất nhỏ.
Ở đây có người, mà không chỉ có một.
Chân mày anh cau lại khó nhận thấy, sự giảo hoạt và quyết tâm lóe lên trong mắt.
Bước đến xe, anh đột nhiên quay đầu nhìn Hoắc Tuấn Nghĩa: “Trợ lý Hoắc, vừa rồi cháu quên cầm theo điện thoại di động, phiền chú lên lấy giúp cháu với!” “Ai, tiểu tổ tông của tôi ơi! Mấy loại chuyện như bạ đâu vứt đó không phải chú mới là người nên mắc sao? Sao cháu có thể bất cẩn vậy chứ?”
Hoắc Tuấn Nghĩa quẫn bách mở cửa xe, đẩy anh lên xe: “Dù sao chú sẽ trực tiếp đưa cháu nhà. Cháu cũng không có mấy trò chơi bời ban đêm gì, ngày mai đi làm là được rồi!”
Vân Thiên hơi nghiêng người, né tay của anh, lạnh giọng vạch trần sự thật: “Không phải là sợ đến trễ hẹn với mỹ nữ sao? Lucy, Lily hay là cùng với mấy người đó luôn?”
Tay của Hoắc Tuấn Nghĩa cứng đờ giữa không trung, ngượng ngùng nhếch khóe miệng: “Hả, nói nhảm nhí gì đấy? Chú hai là loại người như vậy sao? Chú hai đây không phải là sợ làm trễ thời gian về nhà của cháu à? Được rồi, điện thoại di động, để chú đi lấy. Cháu lên xe trước, ngồi yên cho chú.”
Hoắc Tuấn Nghĩa đẩy anh vào trong xe, cẩn thận đóng cửa lại, nói: “Chú sẽ xuống ngay, cháu đừng chạy lung tung đấy!”
Dứt lời, anh xoay người bước nhanh vào thang máy.
Vân Thiên ngồi một lúc, cảm thấy không khí ngột ngạt, liền kéo cửa kính xe xuống.
Anh lấy quả bóng nhỏ mà Hoắc Tuấn Nghĩa mua ở dưới ghế ra để dỗ anh chơi. Quả bóng không cẩn thận rơi khỏi tay anh, đập vào nóc xe, bật ra khỏi cửa kính xe theo đường chéo.
Vân Thiên vội vàng mở cửa xe, nhảy xuống đuổi theo.
Trong nhà để xe lớn, đèn điều khiển bằng âm thanh sáng lên cùng với âm thanh của đôi giày da nhỏ trên mặt đất, chiếu sáng hướng quả bóng da nhỏ đang lăn.
Vân Thiên đuổi theo sát sao, trong mắt dường như chỉ còn quả bóng.
Cuối cùng, quả bóng nhỏ dừng lại trên dải phân cách màu trắng của một chỗ đậu хе. Vân Thiên giãn mày, đang định cúi xuống nhặt bóng, một chiếc giày da mũi nhọn đen nhánh đột ngột giẫm lên quả bóng, cản trở động tác của anh.
Vân Thiên cau mày ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn rõ người trước mắt, đã bị một bàn tay to bịt kín mũi. “A a..”
Vân Thiên xoay người vùng vẫy, nhìn thấy ba người đàn ông mặc đồ đen cường tráng.
Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước,
Vân Thiên trong nháy mắt vẫn lộ ra vẻ kinh hãi.
Người đàn ông mặc đồ đen kèm chặt anh, và không cho anh cơ hội kêu cứu. Hắn ta ép anh vào một chiếc xe tải đổ nát có dán phim đen bên cạnh.
Chiếc xe nhanh chóng xuất phát, lái đi khỏi nhà để xe.
Thời điểm chiếc xe nghiền qua quả bóng da, có một âm thanh bị bóp nghẹt vang lên.
Hoắc Tuấn Nghĩa tìm kiếm trong phòng làm việc rất lâu nhưng không tìm thấy điện thoại di động của Vân Thiên, anh tức giận từ trên lầu xuống mở cửa dò hỏi, mới phát hiện trong xe không có ai.
Thằng nhóc thối, nhất định biết là sẽ bị đánh đòn nên đã trốn đi rồi.
Hoắc Tuấn Nghĩa phỉ nhổ trong lòng, nhìn xung quanh, kiên nhẫn kêu gọi: “Vân Thiên? Bảo bối? Cháu ở đâu? Chú hai không tìm thấy điện thoại của cháu, chú hai lại thua cháu rồi. Cháu mau ra đây đi! Chúng ta về nhà!”
Trong nhà để xe im lặng, không có âm thanh nào khác ngoại trừ ánh đèn điều khiển bằng âm thanh thỉnh thoảng nhấp nháy. “Bảo bối, cháu đừng chơi như này nữa, chú hai sẽ giận đấy!” Hoắc Tuấn Nghĩa tăng âm lượng, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
Vẫn không có tiếng nào đáp lại.
Hoắc Tuấn Nghĩa hoảng sợ, vừa chạy tìm kiếm trong nhà để xe, vừa lớn tiếng gọi tên Vân Thiên.
Đáp lại anh vẫn là nhà để xe trống trải và chút tiếng vọng thỉnh thoảng vang lên.
Trên vạch trắng trong nhà để xe, một quả bóng rách nát nằm lặng lẽ ở đó.
Đồng tử của Hoắc Tuấn Nghĩa co rút, đó là quả bóng anh đưa cho Vân Thiên.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
Hoắc Tuấn Nghĩa không dám nghĩ đến may mắn nữa, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm gọi cảnh sát, sau đó thông báo cho công ty an ninh của công ty đến điều tra và giám sát ngay lập tức. Bảo bối, ngàn lần đừng xảy ra chuyện đấy!
Nếu cháu gặp chuyện không may, chú hai cũng chỉ có nước gặp nạn theo cháu thôi!