Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 360




Chương 360

Cổ Thần lặng lẽ kéo ông cụ Tiêu Thiên Đức sang một bên, thấp giọng nói: “Cái này đều là tác dụng phụ của thuốc đông y đúng không? Tác dụng của cái này còn so với cổ trùng còn lợi hại hơn.”

Ông cụ Tiêu Thiên Đức mày nhăn lại: “Đúng, đúng là có nghiêm trọng một chút. Nhưng nếu như không có thuốc này chỉ sợ cậu ta cũng không sống được đến bây giờ”

Độc cổ phát tác, tuy Hoắc Kiến Phong không muốn lấy mạng của người khác, nhưng sẽ tự mình hại mình mức độ nguy hiểm xác thực là rất cao.

Cổ Thần cũng nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài nói: “Cũng đúng, tốt xấu gì thì hắn cũng đã sống được vài ngày yên ổn.”

Hai người đồng thời quay đầu, có chút tiếc nuối nhìn Hoắc Kiến Phong đang ngồi ở bàn ăn.

Hoắc Kiến Phong đang run run rẩy rãy cầm đũa gắp mì lạnh sợi gà mà anh thích nhất, muốn gấp vào trong bát cơm của Tiêu

Nhi.

Nhưng tay của anh run dữ dội hơn, sợi mì vàng óng ở trên chiếc đũa run rẩy, lại rơi trở về trong bát.

Anh lại gắp, lại rơi…..

Lần thứ ba khi anh lại gắp lên, Tiêu Nhi trực tiếp nằm chặt tay của anh, cười nhẹ nhàng dẫn dắt anh, trực tiếp đem một ngụm mì lạnh tỏa ra hương vị cay nồng kia đút vào trong miệng của mình.

Cô rõ ràng đã thả rất nhiều gia vị để điều chỉnh hương vị, nhưng mì sợi vẫn là đắng chát. Nhưng một ít khổ này, cũng không bằng một phần nghìn khổ sở trong lòng của cô.

Tiêu Nhi nuốt lấy, cười cong mắt như trẻ con lẩm bẩm nói: “Ngon quả.”

“Anh cũng ăn đi.” Một tay cô năm chặt tay của anh, một tay cầm lên đũa gắp mì lạnh đưa đến miệng của anh: “Thứ xem tay nghề của em có tiến bộ hay không?”

Hốc mất của Hoắc Kiến Phong có chút ướt át, anh nhìn ra được, cô đang cật lực dùng ôn nhu hiền lành hiểu ý người của cô hóa giải sự xấu hổ của anh giữ lại chút tự trọng mà anh còn sót lại.

Anh mở bờ môi khô quat ra, thả lóng dùng răng nhai kỹ nuốt chậm, ánh mắt ôn nhu lại cung chiều: “Ừm, càng ăn càng ngon.”

Anh nhìn cô ấy, nhàn nhạt cười. Cô nhìn anh, cũng nhàn nhạt cười.

Bổn mắt nhìn nhau, lưu luyến đưa tình những người khác hốc mát cũng nóng lên, nhao nhao cúi đầu ăn cơm, không đành lòng đánh vỡ phần yên bình này.

Nhìn Hoắc Kiến Phong nuốt xuống mì sợi, Tiêu Nhi cũng ý thức được anh ấy có chút miễn cưỡng. Cô lập tức đối sang cháo dùng thìa khuẩy đảo chảo gà trước mặt, cẩn thận thổi nguội: “Vậy anh lại nềm thử cái này đi.”

Cô cố gắng duy trì giọng điệu nhẹ nhõm tự nhiên.

Nhưng cô vừa múc một muôi, còn chưa kịp đưa đến miệng của Hoắc Kiến Phong, liền thấy cá người anh ấy bỗng nhiên ngơ ngan, một giây sau liền rũ rượi nghiêng người ngã xuống mặt đất. “A Phong!”

Tiêu Nhi hoảng hốt hết lên một tiếng, trong nháy mắt cái bát và cái muôi trong tay cô rơi xuống, hai tay muốn giữ lại anh.

Lục Thiên Bảo tuy ngồi ở bên cạnh Hoắc Kiến Phong, nhưng mắt anh ngập đầy nước căn bản không dám nhìn bọn họ, đợi đến khi kịp phản ứng đưa tay kéo đã tkhông kịp rồi.

Hoắc Kiến Phong cũng giống như là bát và muôi cùng rơi trên mặt đất. “Am…”

Tiếng vang nặng nề như là cây búa đập vào đáy lòng của tất cả mọi người, đập đến hai mất đều biến thành màu đen.

Cổ Thần và ông cụ Tiêu Thiên Đức lập tức lao đến, một người thăm dò hơi thở lật xem con người, một người bất mạch xem bệnh.

Tiêu Nhi năm chặt tay Hoắc Kiến Phong, nhìn khuôn mặt của anh, trái tim giống như là bị người ta đục một cái lỗ hổng lớn, gió lạnh thổi vù vù.

Cổ Thần thu lại tay, thở dài lắc đầu: “Không còn hô hấp, đồng tử cũng không có phản ứng.”

Ở đây đa số đều là bác sĩ, nghe xong lời này liền biết không cửu nổi rồi.

Những giọt nước mắt Tiểu Thất cổ nén đã lâu cũng rơi xuống, nghẹn ngào quay lưng đi.

Triệu Thanh Xuân run rẩy nắm chặt tay Lê Lỗi, trong mắt ánh nước long lanh.

Lê Lỗi cần môi, toàn bộ bá vai đều đang run rẩy.

Tiêu Nhi kinh ngạc mà nhìn người trên đất, lại nhìn bàn tay mà mình đang nắm chặt trong bàn tay của mình vữa nãy cái tay này còn nằm chặt lấy tay cô.

Cô cường ngạnh không cho nước mắt chảy ra, cắn răng nói: “Không, không, anh ấy vẫn chưa chết, anh ấy sẽ không chết. Anh ấy vẫn cầm tay của tôi, anh ấy còn có sức lực cầm tay của tôi.”

Cô điện cuồng đẩy Cổ Thần đang cấp cứu cho Hoắc Kiến Phong ra.

Ông cụ Tiêu Thiên Đức đôi trong đôi mắt sáng ngời có hồn nối lên ánh nước, ảnh mất hoàn toàn mơ hồ.

Ông không nói gì, không có phản đối chỉ yên lặng cùng Tiêu Nhi làm hồi sức tim phối cho Hoắc Kiến Phong, làm hô hấp nhân tạo, làm những gi bọn họ còn có thể làm được cho Hoắc Kiến

Phong…

Năm phút, mười phút, mười lăm phút…

Mỗi một phút mỗi một giây đối với tất cả mọi người mà nói, đều là ngạt thở và dày vò cỡ nào.

Dần dân, Lục Thiên Bảo cũng tham gia cấp cứu, Triệu Thanh Xuân cũng tham gia cấp cứu….

Nhưng cho dù là tất cả mọi người thay phiên nhau ra cấp cứu hồi sức tích cực đi chăng nữa, Hoắc Kiến Phong vẫn là lạnh như băng bằng nắm trên mặt đất, như ngọn đèn khô cạn ảm đạm đến mức không sáng nổi một tia ánh sáng nhạt.

Tiêu Nhi có thể cảm giác được nhiệt độ của bàn tay đang được mình năm chặt, từ ẩm áp biển thành lạnh buốt. Ngực truyền đến đau đớn kịch liệt, mắt cô tối sầm lại hôn mê bất tỉnh.

Mi måt nặng nề rơi xuống trong nháy mắt, một giot lệ thuận theo khéo mắt của cô chảy ra, rơi xuống trên mu bàn tay mà bọn họ đang năm chặt lấy nhau. “Tiêu Nhi!”

“Tiêu Nhi!”

Đảm người kinh hoảng sắc mặt thay đổi, luống cuống tay chân, cũng không biết phải quan tâm ai trước.

Ngay lúc tất cả mọi người không biết làm sao, một trận gió núi thổi qua đưa tới mùi thơm ngào ngạt hoa mai cùng một tiếng chuông vang lên.

Đám người quay đầu, phát hiện ngoài cửa vậy mà không biết từ lúc nào có nhiều thêm ba người phụ nữ ăn mặc trắng muốt đeo trang sức truyền thống của nước Thanh Bạch.

Các cô buộc tóc đen lên cao, mặt che lụa trắng, dù vậy cũng có thể nhìn ra được dáng người mỹ lệ cùng ngũ quan xinh xắn.

Trên cổ tay của ba người có đeo chuỗi lục lạc vàng, nhưng lục lạc cũng sẽ không theo động tác của các cô gái đó mà phát ra tiếng vang chi khi gió thổi quá mạnh mới có thể khiến lục lạc phát ra âm thanh nhè nhẹ.

Cổ Thần trong mắt chìm xuống, trên mặt lộ ra biểu tình cổ quái. Vẻ mặt của những người khác cũng mờ mịt nhìn ba người phụ nữ đó.

Tiểu Thất đứng dậy, vừa muốn hỏi thăm. Thì ba người kia không coi ai ra gi đã trực tiếp đi vào trong nhà.

Nhìn thấy Hoắc Kiến Phong nằm dưới đất cùng Ôn Thục Nhi, cô gái ở giữa trán có điểm chu sa màu đỏ nhíu mày lập tức đẩy ra đám người, ngồi xuống tự tay thay bọn họ kiem tra.

Hai cô gái khác thấy thế, lập tức không nói lời nào liên phất tay bắt đầu xua đuổi những người khác.

Đăm người ở trong thống khổ bình tĩnh lại, nhất thời đều có chút ngây người.

Trong tiềm thức đều hi vọng có người có thể đến mở ra cục diện này, cu đôi vợ chồng số khổ này.

Bọn họ mờ mịt luống cuống bị đuối tản ra cạnh cửa, nhìn cô gái mặc áo trắng ở giữa trán có điểm chu sa đang quỳ trên mặt đất, từ bên trong cái túi nhỏ trên lưng lấy ra một vật gi phun vào phần không khí phía trên người Hoắc Kiến Phong.

Lục Thiên Bảo lúc này mới kịp phản ứng, liền co cảng xông vào trong phòng:”Các cô đang làm gì vậy? Các cô là ai?”

Không đợi anh đến gần, đã bị một cô gái mặc áo trắng trong số ba người đó đưa tay ngăn lại.

Cô gái áo trắng kia nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng lại đảo đôi mắt đẹp lộ ra khi chất lạnh lùng khiến người ta e sợ.

Lục Thiên Bảo muốn đẩy cô ra, nhưng cô gái này nhìn có vẻ mỏng manh, hai chân lại giống như là mọc rễ dù Lục Thiên Bảo có đẩy thế nào cô cũng không nhúc nhích.

Ngược lại cô chỉ là nhẹ nhàng đẩy vai một cái liền đẩy lùi Lục Thiên Bảo mấy bước.

Đám người xem xét tình hình, vô ý thức đều cảm thấy có chuyện không hay, vội vàng xông lên muốn đem Tiêu Nhi và Hoắc

Kiến Phong đoạt về.

Hai cô gái kia đã sớm chuẩn bị, động tác lưu loát đem đám người xông lên từng người cản trở về.

Trên người các cô rõ ràng có võ công, mặc kệ đám người cố gång thế nào, đều không chạm được nửa góc áo của Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong

Cô gái quỳ trên mặt đất, giống như không nghe thấy ồn ào sau lưng.

Cô bình tĩnh từ trong túi lấy ra một cây kim thuốc màu đỏ, vén ống tay áo của Hoắc Kiến Phong lên trực tiếp tiêm vào.

Tiểu Thất trông thấy thế bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, một bên lôi kéo hai cô gái kia, một bên lo lắng dùng ngôn ngữ Thanh Bạch tức giận nói: “Các cô là ai? Muốn làm gì? Đừng đụng vào bạn của tôi! Đừng đụng vào anh ấy!”

Nữ tử kia mặt điếc tại ngơ, đợi cho châm thuốc tiêm vào hoàn tất, mới buông ra Hoắc Kiến Phong, quay đầu đều đâu vào đấy thay Tiêu Nhi kiểm tra một phen, sau đó từ bên hồng trong túi lấy ra một viên ngân châm, đâm xuống dưới huyệt vị sau tai của Tiêu Nhi.

Tiêu Nhi! Triệu Thanh Xuân gấp đến độ khóc thành tiếng: Nếu cô ấy có chuyện bất trắc, tôi nhất định giết các người!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.