Chương 355
Mọi người nghe xong đều gật đầu cảm thấy khá hợp lý.
Chỉ có Cổ Thần cười phá lên nói: “Cổ trùng là một sinh vật sống ngay đến cả dùng thuốc độc cũng không chết, anh ấy lại sốt cao thế này thì có cái rằm! Đến lúc đó đừng nói là giải cổ trùng, anh ấy trước tiền đã bị thiêu cháy thành tên ngốc luôn rồi.”
Mọi người nghe vậy không thể không cảm thấy lo lắng.
Suy cho cùng có rất nhiều người bị phát sốt đều biến thành viêm màng não hoặc bị viêm phổi nhiều lần.
Lục Thiên Bảo kéo áo ông Tiêu, đau lòng nói: “Lão gia, xin ngài hãy hạ thủ lưu tình! Anh ấy là cháu rể của ngài, nếu anh ấy xảy ra chuyện gì thì nhà họ Tiêu ngài sẽ không còn ai nối dõi tông đường nữa!”
Tiêu Nhi hung hăng nhìn hắn một cái: “Ngậm cái miệng quạ của anh lại.”
Cô tin tướng ông ngoại cũng như tin rằng Hoắc Kiến Phong sẽ có thể vượt qua kiếp nạn này.
Lục Thiên Bảo nhìn bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống của cô đành hậm hực khô dám nói gì nữa.
Những người khác tuy cũng rất lo lắng nhưng đều không dám nói gì.
Chỉ có duy nhất Cổ Thần là liên tục cười khẩy chế nhạo hết lần này đến lần khác: “Đồ ngốc, tất cả đều là đồ ngốc hết!”
Ông cụ Tiêu Thiên Đức lãnh đạm liếc nhìn ông ta một cái: “Là ngốc hay là điên, đợi đến ngày mai khi trời sáng là sẽ biết thôi. Mọi người về cả đi để cho cậu ấy an tâm nghi ngơi.”
Mọi người không ai giúp được gì cũng không thể tạo thêm phiền phức, họ an ủi Tiêu Nhi vài câu rồi đi ra ngoài.
Không ai có thể ngủ được nữa sau những rắc rối như vậy.
Người nào người nấy đều trở về phòng của minh nhưng hai mắt cử mở trừng trừng không thể ngủ được, trong lòng ai nấy đều lo âu và mong trời sáng thật nhanh. Tiêu Nhi ở trước giường vừa lấy khăn lau đi lau lại mồ hôi trên trán Hoắc Kiến Phong vừa cổ hết sức vuốt ve nếp nhăn giữa hai lông mày của anh hết lần này đến lần khác.
Hôm nay anh ấy không cau có gất góng như binh thường, chứng tỏ thuốc của ông đã có một chút tác dụng.
Nhưng nhìn anh tiếp tục chịu đựng cơn đau như thế này cô lại không đành lòng, hi vọng anh có thể gầm lên rồi trút giận như trước, chắc có lẽ thời gian khó chịu có thể ngắn lại một chút. “A Phong, anh phải cố gắng lên, nhất định phải cố gắng lên.”
Tiêu Nhi nằm chặt tay anh và thì thầm động viên hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi một màu trắng bạc đã xuất hiện ở phía đông, Tiêu Nhi đã kiệt sức, nằm bò trên giường mơ hồ thiếp đi.
Khi tia nắng ban mai đầu tiên đẩy đi màn sương núi, người đàn ông trên chiếc giường tre cuối cùng cũng mở mắt.
Các vết ban đỏ trên da của anh ấy đã mờ đi, và các mạch máu bầm tím cũng thu nhỏ lại rất nhiều.
Anh ấy chỉ là cảm thấy có chút mệt mỏi giống như đã đi bộ trong đêm cả chục năm trời rồi đột nhiên bước vào tuổi xế chiều, tự nhiên không cảm thấy có chút sức sống nào.
Nhìn thấy cô gái đang nằm bên giường, đôi mắt sâu thẳm của anh tràn ngập sự ẩm áp, anh vô thức đưa tay lên vén tóc cô.
Ngay lúc đầu ngón tay anh sắp chạm vào má cô, bàn tay người đàn ông đó liền đột ngột dừng lại. Anh cau mày, ngạc nhiên nhìn vùng da sần sùi, nhăn nheo trên mu bàn tay như thế đó căn bản không phải bàn tay của anh mà là của một ông lão năm mươi, sáu mươi tuổi.
Anh đưa tay xoa nhẹ lên mặt liền cảm thấy những nếp nhăn sân sùi và lỏng lẻo giống nhau.
Làm sao có thể như vậy được? Làm sao có thể như vậy được? Những suy nghĩ kì lạ cứ hiện lên trong đầu, người đàn ông liên vội vã trở mình rồi cầm lấy chiếc gương trên chiếc bàn cạnh giường. gương thủy tinh trong veo và lạnh lẽo phản chiếu những đường nét ngũ quan sâu thẳm của người đàn ông và đôi u ám lạnh lẽo như hồ bơi.
Đúng là tóc anh đã bạc, khuôn mặt lên nhiều nếp nhăn và đôi mắt cũng trở nên nặng trĩu, già nua.
Thậm có những vết đồi mồi đậm màu trên gò má. Tay người đàn ông run lên và cái gương trong tay anh ta cũng rơi cạch” xuống đất.
Đột nhiên có tiếng động, Tiêu Nhi liền tỉnh giấc.
Giống như một cơn ác mộng, cô vô thức kêu lên: “A Phong? A Phong..”
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông ngồi trên giường, ánh mắt cô chợt sững lại. Tóc bạc, nếp nhăn, gương mặt bàng hoàng không hiểu chuyện
Nếu không nhờ những đường nét trên khuôn mặt như được điều khắc tỉ cùng với hơi thở ấm áp khi đối diện thì Tiêu Nhi có lẽ vẫn nghĩ bản thân cô đang mơ, thậm là mơ thấy ác mộng.
Cô ấy chỉ sững người trong giây lát phản ứng lại, lúc này Hoắc Kiến Phong có chút khó xử, cố gượng cười: “Xem ra thuốc của ông ngoại thật sự có tác dụng rồi. Em nhìn xem, da của anh đã không còn một nốt đỏ nào nữa, các mạch máu cũng đã trở lại bình thường rồi.”
Cô cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và thoải mái: “Bây giờ anh cảm thấy như thế nào rồi? Có chỗ nào thấy không khỏe không?” Hoắc Kiến Phong không nói gì chỉ đứng im lặng nhìn cô, vừa bỡ ngỡ vừa xa lạ.
Mọi người ổ bên ngoài nghe thấy có tiếng động vội vàng cửa xông vào nhưng khi nhìn thấy Hoắc Kiến Phong cứng ngắc đứng ở cửa như bị định lại vậy.
Không một ai lên tiếng, trong phòng có một sự im lặng đến chết người. Cuối cùng vẫn là Lục Thiên Bảo phản ứng đầu tiên, anh ta nở nụ cười trên mặt rồi nói: “Ôi trời, A Phong à, anh bây giờ giống như một ngôi sao biển hóa đa dạng vậy! Mới sau một đêm anh lại trở nên đẹp trai rồi! Chậc chậc, sự thay đổi này, phong thái này, thật là không thể tin được
Anh ta làm ra vẻ thoải mái đẩy vai Hoắc Kiến Phong một cái: “Ay ya, đừng chi nhìn mỗi người phụ nữ của anh thôi chứ mà hãy nhìn cả tôi đây này, anh hãy nhìn tôi bằng ánh mắt thâm sâu và thật nghiêm khắc đi, làm cho tôi cảm nhận được sát khí của anh là tốt rồi!”
Cơ thể gầy yếu của Hoắc Kiến Phong run lên, giống như da thịt toàn thân đã bị lấy đi, chỉ còn trơ lại khung xương.
Bàn tay của Lục Thiên Bảo dường như bị ong đốt, anh ta đột nhiên rụt lại, không dám chạm vào anh lần nữa.
Trái tim của anh trong nháy mắt như bị thứ gì đó thắt chặt đau đến nỗi anh gần như không thở được. lại,
Hai mắt Hoắc Kiến Phong chớp chớp, đôi mắt trống rỗng cuối cùng đã tập trung trở lại.
Anh nhìn Tiêu Nhi, chậm rãi hỏi: già rồi sao?”
Giọng nói khàn khàn mang theo hơi thở của thời gian như đã được tinh luyện, đúng là giọng một ông lão nên có.
Mọi người lại bàng hoàng, nhất thời không ai biết nên nói như thể nào.
Hai mắt Tiêu Nhi không kiểm soát được mà đỏ au, cô phải gắng nén những giọt nước mắt, đôi môi nở một nụ cười rồi nói: “Anh không có già, anh là bị bệnh thôi. Đợi anh khỏi bệnh rồi, mọi thứ sẽ tốt trở lại thôi.”
Ông cụ Tiêu Thiên Đức gạt đám đông sang một bên rồi bước vào.
Nhìn bộ dạng của Hoắc Kiến Phong lúc này, ông sững sờ một chút rồi cau mày bất lực nói: “Suy cho cùng thì tác dụng phụ vẫn xảy
Lục Thiên Bảo không thể không oán trách nói: phải ông đã nói sẽ không có tác dụng phụ “Tác dụng phụ này không đến từ bản thân thuốc mà là do chính bản thân cậu ấy gây ra. Cơ cậu ấy đã bị cổ trùng kí sinh quá lâu rồi, đêm qua lại phải dùng hệ miễn dịch để chống lại cổ trùng cho nên triệu chứng lão hóa sớm này sẽ xảy ra thôi.”
“Đó đâu thể là tác dụng phụ được?” Lục Thiên Bảo nhướn mày tỏ vẻ không hài lòng. Ông cụ Tiêu Thiên Đức gật đầu có chút tự trách: “Đúng vậy, là do tôi suy nghĩ chưa chu toàn, không nằm bắt chắc chắn về khả năng chịu đựng của cơ thể cậu ấy.”
Phương thuốc đều là dựa theo tình trạng sức khỏe của Hoắc Kiến Phong khi ở trong nước trước đây. Đêm hôm qua vì tranh chấp với Cổ
Thần vẫn chưa chuẩn mạch lại lần nữa cho Hoắc Kiến Phong, anh ấy một lần uống hết viên thuốc liền xảy ra tác dụng phụ nghiêm trọng như vậy.
Nghe ông ấy thẳng than thú nhận như vậy, Lục Thiên Bảo cũng không thể nói được gì nữa lại đành hậm hực im lặng.
Cổ Thần nhìn bộ dạng này của anh, nhớ lại bản thân cũng đã từng thử nhiều lần mà không được, không thể không cảm thông cho nhau được.
Ông ấy bước ra khỏi đám đông, nhẹ nhàng hỏi: “Ý của ông là, tất cả cổ trùng trong người anh ấy đều đã bị giết hết rồi sao?”
Ông cụ Tiêu Thiên Đức lắc đầu: “Không dám khẳng định như vậy. Cổ trùng chết hết nhưng chắc chắn vẫn còn trứng của nó, không có cách nào có thể khẳng định liệu chúng có sinh sôi nảy nở nữa hay không. Nhưng có thuốc này thì có thể đảm bảo trong ít nhất một tuần nữa cậu ấy sẽ không phát bệnh.”
Đó thực sự tốt hơn phương thuốc của bản thân ông.
Cổ Thần nghĩ đến đây, trong lòng thầm ngưỡng mộ hai phần.