Chương 348
Màn đêm buông xuống.
Trên ngọn núi Thanh Bạch.
Cửa phòng thí nghiệm đột nhiên mở ra, ông cụ lấy viên thuốc màu xanh trong một cái hộp, hào hứng chạy xông ra: “Thành công rồi! Thành công rồi!” Thanh âm mừng rỡ đánh vỡ tan màn đêm yên tĩnh, một lần nữa căn gác trên ngôi nhà gỗ lại sáng đèn, tất cả mọi người đều chẳng kịp khoác thêm đồ mà đã lục đục vội chạy nhanh đến phòng của Hoắc Kiến Phong.
Tiêu Nhi đỡ Hoắc Kiến Phong nằm trên giường bệnh ngồi dậy, chu đáo khoác thêm cho anh một chiếc áo khoác.
Ông cụ đứng trước giường, nhét hộp gỗ đen vào tay Hoắc Kiến Phong, thuận miệng nói với Tiêu Nhi: “Rót cho cậu ấy ly nước.” “Được.” Tiêu Nhi lên tiếng đáp lại.
Đợi đến khi nhìn thấy viên thuốc màu xanh rực rỡ trong hộp gỗ, cô chớp mắt do dự: “Thầy, thầy đã tìm được thuốc giải thay thế rồi sao?”
Ông cụ kiêu ngạo ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, vuốt vuốt chòm râu bạc phơ, thờ ơ đáp lời: “Thay thế là chuyện không thể nào, nhưng đây hẳn là có điều đột phá, có thể thử xem.”
Bàn tay đang rót nước của Tiêu Nhi ngừng một lát: “Vậy nếu như không có tác dụng thì sao?” “Loại độc lâu năm này, một khi không hữu nghiệm, nhất định sẽ dẫn đến phản tác dụng. Kết quả chính là sẽ càng chết nhanh hơn.”
Giọng nói của ông ta vẫn như bình tĩnh mọi khi, hệt như hiện tại không phải họ đang nói về tính mạng của Hoắc Kiến Phong mà là đang thảo luận một vấn đề nhỏ chẳng hạn như bữa sáng ngày mai nên ăn gì vậy.
Lòng Tiêu Nhi lạnh đi.
Nước trong ly đã sắp tràn ra ngoài, cô luống cuống vội vàng thu tay lại, khẽ rũ hàng mi xuống, im lặng không lên tiếng nữa.
Sắc màu tươi đẹp của viên thuốc nằm rải rác trong một chiếc hộp gỗ màu đen, nhìn qua vô cùng kỳ dị khác thường.
Chân mày Hoắc Kiến Phong cau lại, quả quyết trả hộp gỗ lại cho ông cụ: “Vô cùng cảm ơn thầy đã khổ tâm nghiên cứu điều chế thuốc cho con, vậy nhưng có lẽ con vẫn nên dựa vào bản thân mình nghĩ cách khác.”
Nếu như nhất định phải chết, anh chỉ hy vọng có thể có nhiều thời gian ở bên cạnh cô ấy thêm một chút. Dù cho mỗi ngày đều chịu sự giày vò do độc phát tán, anh cũng cam lòng… Ông cụ nhìn Tiêu Nhi, lại nhìn Hoắc Kiến Phong cười lạnh một tiếng: “Hừ, không biết tốt xấu, uống hay không thì tuỳ các người!” “Phịch” Ông cụ đặt hộp thuốc lên chiếc ghế kế bên giường, đứng lên rời đi. “Ông nội..”
Tiểu Thất đuổi theo ông cụ hai bước, lời an ủi khuyên giải vẫn mắc kẹt nơi cuống họng mà chẳng thể nói ra, lại còn bị ông cụ giận dỗi làm lơ.
Tiểu Thất hậm hực dậm chân, xoay người đi về phòng.
Lục Thiên Bảo cầm lấy viên thuốc, nhìn trái nhìn phải, cau mày nói: “Đây là thuốc sao? Sao mình thấy chẳng khác gì socola vậy? Kiến Phong, cậu muốn thử một viên không?”
Hà Dương muốn thử phân tích thành phần nhưng lại không dám, do dự vài lần vẫn là để thuốc lại về trong hộp: “Dù sao cũng là tự đích thân thầy ấy nghiên cứu ra ra, hơn nữa nhìn dáng vẻ vui mừng của thầy ấy vừa nãy, có lẽ cũng chắc tám, chín phần mười rồi, cậu Phong không ngại thì cứ thử xem sao.”
Hoắc Kiến Phong không trả lời, anh dựa vào đầu giường, lạnh nhạt dời ánh mắt đi.
Tiểu Thất thở dài, kéo tay Tiêu Nhi, thành khẩn nói: “Chị Tiêu, em tin tưởng ông nội. Giống như ông Dương đã nói, ông nội có thể vui mừng lấy thuốc ra thì hẳn là đã nằm chắc mấy phần rồi. Mấy ngày nay bọn chị đi lên núi, chắc cũng chưa từng nhìn thấy ông nội vui vẻ giống như tối hôm nay đúng không?” Tiêu Nhi suy nghĩ một chút, gật gật đầu: “Ừ, vậy để chị khuyên anh ấy thử lại lần nữa, bọn em cứ về phòng trước đi!” Tiểu Thất nắm chặt lấy tay Tiêu Nhi, một lúc sau mới buông ra. Cô ta hiểu chuyện kéo Lục Thiên Bảo và Hà Dương đi ra ngoài. Căn phòng lại yên tĩnh như trước, chỉ còn lại tiếng hô hấp của Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong.
Tiêu Nhi đặt ly nước lên tủ trên đầu giường, ngồi xuống giường nắm lấy tay Hoắc Kiến Phong dịu dàng nói: “Em biết anh đang suy nghĩ gì? Anh không muốn đánh cược, em cũng không muốn.”
Hoắc Kiến Phong quay đầu, có chút ngạc nhiên nhìn cô.
Chẳng lẽ, không phải cô sẽ giống như những người khác mà khuyên anh nên thử xem sao?
Tiêu Nhi trừng mắt nhìn, ranh mãnh cười: “Nhưng nếu như anh không giải được độc này, anh chỉ có thể chết. Anh chết rồi, thì sẽ có người khác theo đuổi em, đến lúc đó em sẽ đòi phân chia tài sản của anh, rồi còn đánh con của anh!”
Hoắc Kiến Phong sửng sốt, trong nháy mắt nghiến răng nghiến lợi, gắn giọng nói: “Em dám!”
Tiêu Nhi trưng bộ mặt quỷ lè lưỡi: “Anh cũng chết rồi, còn có thể làm gì em hả?”
Hoắc Kiến Phong biết cô đang nói ngược với lòng, nhưng chỉ cần nghĩ đến những cảnh tượng đó, anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Không cần đợi sau khi anh chết, người khác mới theo đuổi cô, hiện tại vẫn luôn có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm cô gái của anh như hổ đói kia kìa, đã thế Vân Thiên còn luôn miệng gọi anh ta là “cha nuôi” nữa…
Hoắc Kiến Phong theo bản năng muốn lấy thuốc, ngón tay anh vừa nhấc lên, đáy mắt bỗng nhiên thoáng qua tia gian xảo. Anh nhướng mày, lạnh lùng nhìn Tiêu Nhi: “À, em muốn chọc giận anh để anh uống thuốc, là muốn anh chết nhanh hơn một chút, giải quyết vấn đề phiền toái là anh sớm hơn đúng chứ!”
Tiêu Nhi đã quên mất dáng vẻ lạnh như băng đã lâu không được nhìn thấy của Hoắc Kiến Phong.
Khoảng thời gian này, anh ấy đều dỗ cô, nhường nhịn cô, onoonyாமாராவரானாரமாக dường như cô nói cái gì, anh đều nghe theo cái nấy… Chẳng lẽ, anh thật sự hiểu lầm mà tức giận rồi?
Tiêu Nhi ngẩn ra, bất đắc dĩ thoả hiệp nói: “Đương nhiên không phải! Em muốn anh sống, sống thật tốt, còn phải sống thật lâu. Cho dù chỉ có một phần triệu khả năng, em cũng không muốn bỏ cuộc.”
Chỉ cần nghĩ đến có thể anh sẽ chết, vành mắt cô không nhịn được mà đỏ lên. Hoắc Kiến Phong nhìn dáng vẻ nghiêm túc, quật cường của cô, hốc mắt vừa đau lại vừa ấm áp.
Anh nắm lấy tay cô, chuyển giọng điệu dịu dàng: “Anh biết, anh biết, anh sai rồi! Anh không nên trêu em!”
Lúc này Tiêu Nhi mới phản ứng được, cô muốn bẫy Hoắc Kiến Phong, lại bị tên hồ ly già này gài bẫy ngược trở lại. “Anh có uống hay không đây!” Cô thở hổn hển hất tay anh ra, quay lưng đi.
Hoắc Kiến Phong nhìn dáng vẻ khó chịu của cô, bị chọc cười khẽ hai tiếng, cầm viên thuốc lên, uống ngụm nước, một hơi nuốt viên thuốc xuống.
Chỉ cần cô vui vẻ, chỉ cần cô đồng ý, cho dù bắt anh chết ngay bây giờ, anh cũng bằng lòng!
Nhưng mà, giây kế tiếp khi để ly nước xuống, Hoắc Kiến Phong ôm lấy bụng, nặng nề rên rỉ: “A…a.” Tiêu Nhi bị dọa sợ, vội vàng quay đầu lại nhìn anh: “Sao vậy? Anh bị làm sao vậy?”
Chân mày anh xiết chặt lại, cả khuôn mặt cũng nhíu lại, giống như sắp biến hình.
Tiêu Nhi tự nhiên giữ lấy mạch đập của anh, muốn kiểm tra cho anh. Hoắc Kiến Phong lại nắm tay cô ngược trở lại, nở một nụ cười trầm thấp xấu xa.
Tiêu Nhi ngơ ngẩn, chợt trách mắng: “Anh lừa em?”
Hoắc Kiến Phong ngẩng đầu, trong mắt hiện lên tia ấm áp, giữa hai lông mày mang theo ý cười của một đứa trẻ tinh nghịch: “Ai bảo em không để ý đến anh.”
Tiêu Nhi đánh một cái vào lồng ngực anh: “Anh cứ lừa tiếp đi!”
Ngoài miệng cô nói như thế, nhưng trong lòng lại vui mừng. Chí ít, anh thật sự không sao!
Hoắc Kiến Phong thuận theo tư thế này, đưa tay nắm lấy quả đấm nhỏ của cô, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay trắng nõn ấy, giọng nói ôn tồn an ủi: “Em yên tâm, anh không có sao cả. Sau khi uống thuốc này, cảm thấy cả người thoải mái ngay tức khắc nha, giống như từ trước đến nay cơ thể chưa từng được thoải mái như bây giờ vậy.” “Nhanh như vậy sao?” Tiêu Nhi không dám tin tưởng.
Hoắc Kiến Hoa trịnh trọng gật đầu: “Thật đấy.” Anh đứng dậy từ trên giường, kéo lấy tay cô từ đầu đến cuối vẫn không buông: “Đi, cùng anh ra ngoài đi dạo.”
Tiêu Nhi nhìn thấy dáng vẻ tinh thần sảng khoái của anh, có chút giận dỗi không muốn đi, lại không yên tâm về anh, chỉ có thể mặc cho anh dắt đi, chậm rãi đi ra khỏi phòng, đi thong dong vào trong ánh trăng.