Chương 322
Lục Thiếu Bảo mang theo tinh thần đi tìm kiếm cho ra sự thật, kiên quyết truy hỏi đến cùng.
Tiêu Nhi không chút khách sáo mà cắt ngang: “Tống giám đốc Lục, anh nên dừng lại đúng lúc đi! Chuyện chính đang cần làm ngay trước mắt đấy.”
Cô hẳng giọng, nhìn mọi người một lượt: “Vừa nãy chúng tôi đã nhìn thấy vị Cổ Thần trong truyền thuyết đó, ông ta không những không chịu giải độc cho chúng tôi mà còn khó chịu, ghét bỏ chúng tôi.”
Ngô Đức Cường lập tức trở nên lo lắng: “Vậy cậu ba phải làm sao đây? Chúng ta cho ông ta tiền, ông ta muốn bao nhiêu thì cho ông ta bấy nhiêu, không được sao?”
Hồng Liệt cười khinh thường một tiếng: “Thứ mà những cao nhân ở ẩn ghét nhất chính là chút đồng tiền thối nát của các người!”
Sắc mặt Ngô Đức Cường trắng bệch, anh ta cắn môi: “Anh giỏi thì anh kêu ông ta chữa bệnh cho cậu ba đi!”
Thân phận của Hồng Liệt là hoàng tử ba của nước Thanh Bạch, nơi này lại là địa giới của Thanh Bạch, có lẽ anh ta cũng có chút máu mặt.
Nhưng mấy người cao nhân tính tình đều cổ quái như nhau, nếu như chút máu mặt này mà cũng không có tác dụng thì thật sự rất ngượng ngùng, lúng túng.
Lý Cương không thể để Hồng Liệt mạo hiểm được, anh ta lên tiếng kiến nghị trước: “Hay là chúng ta thử dùng cách rắn hơn xem sao?” “Không được, chắc chắn là không được. Triệu Thanh Xuân ôm cánh tay, đi đi lại lại: “Bác sĩ chữa bệnh cứu người, đi dùng sức mạnh thì không tôn trọng người ta chút nào hết. Cho dù vị Cổ Thần kia tính khí có hơi kỳ quái chút nhưng chúng ta cũng phải thuận theo mà cầu xin ông ta, mọi người đều đi cầu xin, nói không chừng sẽ có tác dụng đấy.”
Lê Việt Bách lắc đầu: “Cô còn chưa hiểu Tiêu Nhi hay sao? Cô ấy vừa gặp mặt đã nở nụ cười rồi, có lẽ đã dùng hết cả rắn mềm đủ kiểu, nói hết nước hết cái cả rồi.”
Anh ấy vừa dứt lời, ánh mắt tất cả mọi người đều rơi lên người Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi gật đầu: “Thông minh đấy.”
Cô bất lực thở dài một hơi, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt lại kiên định trở lại: “Bất kể như thế nào, chúng ta cũng đã tới đây rồi, không thể cứ thế quay về được. Dù sao mọi người đã chịu khổ cả ngày trời, chắc mệt hết rồi, chi bằng chúng ta dựng lều bạt lên trước đã, dựng tạm ở gần đây chút, sau đó nghỉ ngơi một lúc, rồi lại tính tiếp chuyện về sau.”
Ai cũng không còn cách nào hay hơn nữa nên họ chỉ đành làm như vậy.
Hoắc Kiến Phong đưa mọi người ra khỏi rừng đào. Tiêu Nhi chọn một chỗ đất trống đối diện sân nhỏ: “Được rồi, dựng ở đây đi! Đất đai bằng phẳng, còn có thể để Cổ Thần nhìn thấy mọi lúc. Nhỡ đâu ông ấy thay đổi chủ ý, cũng có thể gọi chúng ta bất cứ khi nào.”
Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, lộ ra chút nghịch ngợm. Triệu Thanh Xuân cười, vạch trần: “Cô muốn khiến ông ta tức chết thì có!” “Xuyt!” Tiêu Nhi giơ ngón tay trỏ lên, làm động tác nhỏ tiếng: “Nhìn thấu thì cũng đừng nói toạc ra, thế mới là chị em tốt!”
Mọi người bị dáng vẻ nhố nhăng của hai người chọc cười, bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Mọi người lần lượt dựng lều trại, lấy đồ đạc ra, có nước và đồ ăn, còn có cả mấy công cụ để đối phó với thú hoang nữa, họ bắt đầu phân công nhau làm việc.
Rất nhanh sau đó, trên mặt đất đã có bảy, tám cái lều, trên cái bếp được dựng lên, mọi người bận rộn đi lại, không khí vô cùng náo nhiệt.
Sau khi Tiêu Nhi cùng mọi người làm xong mọi thứ, cô mới nhận ra Hoắc Kiến Phong đã đi đâu rồi.
Cô tìm một vòng mới thấy bóng hình anh đang ngồi dưới một gốc cây to.
Anh dựa vào gốc cây, một chân duỗi thẳng, một chân co lên, cánh tay tùy ý gác lên chân, đang nhắm chặt hai mắt lại.
Không biết cánh hoa đào màu hồng rơi từ đâu xuống, chạm vào mu bàn tay anh, làm cho làn da anh vốn đã trắng bệch nay lại càng nhìn rõ được tơ máu hơn.
Tiêu Nhi nhíu mày, nhìn mặt trái chói chang ở hướng tây, rồi lại nhìn Hoắc Kiến Phong đang nằm gọn trong bóng râm.
Vốn dĩ anh không thể tiếp xúc được với ánh mặt trời, sao giờ lại làm như này?
Lẽ nào là bản thân mình hoa mắt hay sao?
Cô mím môi, nhẹ nhàng tiến tới gần hơn, tỉ mỉ xác nhận lại. Dưới làn da dường như trong suốt, những tia tĩnh mạch tím xanh ngày càng hiện rõ hơn, từng tia máu đang chuyển động dưới làn da mỏng manh, dường như có thể chọc thủng ra ngoài vào bất cứ khi nào.
Rất rõ ràng, mặc dù cô có thể giúp anh khống chế được cảm xúc và thần chí nhưng chung quy vẫn không thể áp chế được độc tính đang phát tác trong cơ thể anh.
Đối với anh mà nói, thời gian đã sắp hết rồi.
Việc giải độc nhất định phải lập tức tiến hành ngay.
Tiêu Nhi nắm chặt tay lại, im lặng quay về nơi dựng lều. Trông viện Điền Viên Phong, trên tầng hai.
Ông lão nhìn qua khung cửa sổ khắc hoa, thấy mọi người đang dựng lêu trên mảnh đất vốn yên tĩnh thì tức đến bay màu. “Không có phép tắc, đúng là không có phép tắc! Nơi này là núi thánh, là nơi của người tu hành, không phải nơi cho mấy người tụ tập, tổ chức du lịch! Cả người từ trên xuống dưới đều dơ bẩn, có phải muốn phá hủy hết phong thủy của chỗ tôi ở hay không? Không được, không được, tôi phải cho các người nhìn rõ mọi thứ!”
Ông lão lẩm bẩm, bắt đầu lục tìm đồ vật trong phòng. Cô gái vội vàng rót cho ông một cốc trà, nhẹ giọng vỗ về: “Ông nội, ông uống trà đi, ông đừng giận nữa!”
Lá trà xanh biếc chuyển động trong chiếc cốc màu trắng làm bằng sứ, hương thơm lan tỏa tứ phía.
Ông lão nhận lấy cốc trà, tức điên người nói: “Tiểu Thấy, cháu đi đuổi mấy người xấu kia giúp ông đi.”
Tiểu Thấy lặng lẽ mím môi, nhẹ nhàng nói: “Ông nội, cháu cũng muốn làm! Nhưng mà bọn họ đông như vậy, hơn nữa người đàn ông bị bệnh kia nhìn rất đáng sợ. Ông nội, mấy năm nay cũng có không ít người tới tìm ông mong ông cứu chữa, cháu cảm thấy anh ta là người nghiêm trọng nhất trong số những người từng tới đây.”
Ông lão nhấp một ngụm trà xanh, mắt liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy mưu đồ của cô: “Sao nào? Muốn để ông giúp anh ta?”
Tiểu Thất cười gượng, cô lè lưỡi, chỉ vào Hồng Liệt đang bận rộn trong đám người: “Ông nội, cháu biết người kia, anh ta là hoàng tử ba của nước Thanh Bạch. Hay là ông nể mặt hoàng thất, xem cho bọn họ chút đi?”
Ông lão kiêu ngạo hất cảm: “Hứ, nể mặt hoàng thất cái con khỉ. Ông già ta đây nếu như quan tâm đến mấy thứ này thì còn chạy tới đây làm gì?” “Vâng vâng, là con nói linh tinh rồi.” Tiểu Thất vội vàng xin lỗi, nịnh nọt: “Ông nội, sao ông có thể giống với mấy người phàm phu tục tử, ưa nịnh nọt kia được? Ông nội là người liêm khiết, thanh cao, chữa bệnh, phát thuốc không màng của cải vật chất, là người khám bệnh chứ không nhìn người, bất kể là công chúa quý tộc hay là kẻ ăn mày bên lề đường, ông nội đều đối xử như nhau hết. Không chỉ có tay nghề sâu thâm, y đức của ông càng khiến người ta nể phục hơn.”
Ông lão được khen tới nỗi mặt mày nở hoa, hài lòng vuốt râu: “Đều là chuyện qua cả rồi, không nên nhắc lại nữa làm gì.”
Tiểu Thất thấy vậy, lại lựa lời nói tiếp: “Ông nội, thật ra cháu cảm thấy hai người vừa nãy nhìn không giống người xấu. Vừa nãy cháu nghe bọn họ nói chuyện, hình như là người của nước Z đấy.” “Nước Z?” Ông nội nhíu mày: “Ấy, thảo nào cô ta lại biết một chút về thảo dược, kỹ thuật châm cứu cũng không tệ”
Ông nhớ lại lúc Tiêu Nhi ra tay quét sạch mọi lợi lộc, trong mắt ông lão chợt xuất hiện cảm giác tán thưởng chưa từng có.
Tiểu Thất nhìn vậy, trong lòng thầm vui mừng, cô tiếp tục nói: “Ông nội, cháu thấy người bị trúng độc kia nhìn đều cao quý, ánh mắt rất kiên định. Độc tính đã phát tác đến nỗi như vậy mà thần chí anh ta vẫn còn duy trì được sự tỉnh táo, đúng là người rất có ý chí đó. Cháu đoán anh ta bị trúng độc hơn nửa là do bị người ta hãm hại. Ông nội, không phải ông thường nói người tốt nên được hưởng quả ngọt hay sao? Hay là ông giúp anh ta đi?”
Ha, nói đi nói lại đều muốn ông cứu người!
Ông lão vuốt râu, híp mắt cười: “Tiểu Thất này, cháu thành thật nói cho ông nội biết, có phải cháu nhìn trúng người đàn ông kia rồi không? Muốn giữ anh ta lại làm cháu rể của ông hả?”