Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 305




305

Hoắc Kiến Phong phải chết không thể nghi ngờ “Nói! Rốt cuộc là cái gì?” Hồng Liệt giận đùng đùng không thể kìm nén nổi. Tra a bằng run bắn cả người, tuyệt vọng nói: “Loại cổ độc trong người anh ta là loại độc nhất” “Cái gì? Độc nhất!?” Hồng Liệt ngạc nhiên trợn trừng mắt.

Trừ phi tìm ra được người hạ cổ thì, không thì Hoắc Kiến Phong phải chết không thể nghi ngờ! Hơn nữa sẽ chết một cách cực trì thảm thiết!

Hồng Liệt tâm phiền ý loạn cúp điện thoại.

Có vài lúc anh ta thật sự hận tới mức muốn giết chết Hoắc Kiến Phong ngay lập tức, để cho tên đàn ông cặn bã đó triệt để biết mất trên thế giới ấm áp này…

Nhưng giờ khắc này anh ta đột nhiên ý thức được, anh ta không thể để Hoắc Kiến Phong cứ chết đi như vậy được.

Như thế thì cho dù là trong lòng Tiêu Nhi hay trên lịch sử của nước Thanh Bạch đều vĩnh viễn lưu giữ lại tên của người đàn ông này.

Hồng Liệt siết chặt tay, khớp ngón tay vang lên răng rắc. Rốt cuộc là ai đổi thành cổ độc?

Người đó rốt cuộc là muốn giết chết Hoắc Kiến Phong hay là muốn hại tam điện hạ anh ta đây?

Trong phòng cấp cứu.

Tiêu Nhi ngồi trước giường bệnh nhìn bộ dáng dữ tợn khủng bố của người đàn ông này, trong lòng chua sót vô cùng. Chuyện cũ lần lượt hiện lên trước mắt cô.

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lúc bọn họ gặp lại nhau lần nữa, khi anh bảo vệ cô bên người chống lại cả nhà họ hoắc, còn có lúc anh đợi để đón cô ở cục cảnh sát…

Cô nhớ tới rất nhiều người, Ôn Như Phương Hoắc Vân Hạo, Hoắc Tuấn Tú, thậm chí là Tổng Phi Phi.

Cô nhớ tới lời Tổng Phi Phi nói ở quán cafe, nhớ tới điều kiện trao đổi gần như điên cuồng đó của cô ta… Tiêu Nhi kìm lòng không đậu mà vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn nơi ấn đường của anh, thấp giọng lầm bầm nói: “Tại sao? Tại sao năm đó anh rõ ràng là yêu cô ta như vậy, dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng phải chọn cô ta? Bao nhiêu năm qua tại sao anh vẫn không chịu cưới cô ta? Em thật sự không thể hiểu thấu được anh, không hiểu chút nào cả…”

Bên ngoài phòng bệnh.

Hồng Liệt nhìn đôi mắt phiếm hồng của cô cách lớp thủy tinh, ánh mắt thương tiếc, đau xót đó làm bàn tay đang đặt trên nắm cửa của anh ta phải siết chặt lại.

Một lúc sau anh ta mới thở dài một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa. Tiêu Nhi phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng lấy tay chùi khóe mắt, nhẹ nhàng nói: “Mời vào.”

Cửa không tiếng động mở ra, khi nhìn thấy người bước vào là Hồng Liệt thì cô hơi sửng sốt một chút, đứng dậy nói: “Sao anh lại tới đây?”

Hồng Liệt quơ quơ sách và đồ ăn khuya trong tay mình: “Anh nghe Sa Lệ nói em không chịu ăn uống gì nên mới bảo phòng bếp làm lại cho em vài món. Vừa lúc đụng phải con trai nói muốn tới đây đưa sách cho em nên anh liền mang qua đây luôn.”

Anh ta đặt đồ đạc trong tay xuống ngăn tủ bên giường rồi lại cười khổ nói: “Anh nghĩ bây giờ có thể em cũng nuốt không vô, không thì đi ra ngoài hóng gió cùng anh đi, anh có vài câu muốn nói với em.”

Tiêu Nhi nhìn Hoắc Kiến Phong đang ngủ say, gật gật đầu.

Đi ra ngoài, đi được một khoảng thì Tiêu Nhi liền đứng trên hành lang nói: “Anh Liệt, có chuyện gì thì anh cứ nói đi! Tình huống bây giờ của anh ấy rất bất ổn, em không thể đi quá xa được.” Cô thật sự suy nghĩ cho anh ta rất chu toàn.

Ngọn lửa đố kị cháy hừng hực trong lồng ngực, chóp mũi cũng hơi chua sót.

Hồng Liệt cười khổ nắm tay Tiêu Nhi: “Noãn Noãn, em cũng biết cổ trong người anh ta cũng không phải là cổ bình thường, cổ độc trong người anh ta là loại cổ độc nhất trong những loại cổ độc nhất. Người trúng phải loại cổ này có tính xâm lược và sức bạo phát cực mạnh, hơn nữa không cách nào khống chế được cảm xúc của bản thân, chỉ có thể dựa vào bản năng điên cuồng vốn có mà phá hủy tất cả mọi thứ xung quanh, bao gồm cả người.”

Tiêu Nhi gật gật đầu: “Cái này thì em biết.” “Không, em không biết.” Hồng Liệt siết chặt tay cô, nhấn mạnh nói: “Noãn Noãn, trong những người đó bao gồm cả em nữa. Anh không muốn em ở lại đây, quá nguy hiểm, anh sẽ để Lý Cương sắp xếp hộ lý tốt nhất tới đây chăm sóc anh ta, em quay về với anh trước đi có được không?”

Tiêu Nhi rút tay về, kiên định lắc đầu nói: “Anh Liệt, em là một bác sĩ, chăm sóc người bệnh là trách nhiệm của em, hơn nữa anh ấy vì em nên mới phải nằm ở đây, em không thể cứ bỏ anh ấy ở đây như thế được.”

Rốt cuộc là không thế hay là không muốn đây? Lời này, rốt cuộc Hồng Liệt cũng không nói ra khỏi miệng.

Anh ta cố gắng đè ép sự chua xót trong lòng mình xuống, trấn an nói: “Noãn Noãn, cho dù anh ta thật sự vì em nên mới nhu thế đi nữa thì em cũng không cần phải vì thế mà tự trách. Anh ta là một người trưởng thành, anh ta nên có trách nhiệm với sự lựa chọn của mình, đây không phải là lỗi của em. Hơn nữa anh đã cho người đi tìm chuyên gia về cổ độc giỏi nhất trên cả nước rồi, anh tin rằng nhất định sẽ có cách chữa khỏi cho anh ta.”

Cảm ơn anh, anh Liệt.” Tiêu Nhi trịnh trọng nói: “Nhưng bây giờ em thật sự không có cách nào trở về được. Khoảng thời an này nhờ anh chăm sóc tốt cho Vân Thiên, vừa rồi em đã nói chuyện cùng các chuyên gia rồi, muốn cứu anh ấy chỉ có thời gian một tuần, vì thế nên bất kể thế nào đi nữa thì mấy ngày này em cũng phải ở bên cạnh anh ấy…”

Rú—

Trong phòng bệnh truyền ra tiếng gầm rú như dã thú phát điên đánh gãy lời nói của Tiêu Nhi. “Chết rồi, anh ấy tỉnh rồi.” Tiếu Nhi không kịp nghĩ nhiều đã chạy về phòng bệnh.

Hồng Liệt cũng bị dọa chết khiếp, vội vàng xông vào phòng làm việc của bác sĩ rổng to: “Người tới, người tới, Hoắc Kiến Phong tỉnh rồi.”

Anh ta vừa trông vừa chạy theo bóng lưng Tiêu Nhi.

Trong phòng bệnh đã biến thành một đống hỗn độn. Mền gối rơi đầy đất, các dụng cục giám sát được dùng lúc trước cũng đã bị túm lấy vứt đầy trên đất.

Con người Hoắc Kiến Phong đỏ như máu, như một con sư tử đang phát điên, dùng ánh mắt thị huyết nhìn cả căn phòng một lần, tiếng gầm rống khàn khàn trong cổ họng làm người ta phải sởn gai ốc.

Tay chân anh giãy dụa loạn xạ, giường bệnh cũng rung lắc dữ dội, ván giường cũng đã sắp lật úp tới nơi.

Đối diện với đôi con ngươi âm trầm, trái tim Tiêu Nhi chấn động kịch liệt.

Cô cố gắng ổn định lại cảm xúc, dịu dàng nói: “Bình tĩnh! Hoắc Kiến Phong, anh bình tĩnh lại một chút!” Đôi con ngươi lạnh như bằng của người đàn ông đó hơi ngưng lại, quay đầy nhìn về phía Tiêu Nhi.

Giống như nhận ra người này, hơi thở bạo ngược quanh thân anh yếu bớt một chút, âm thanh gào rống khàn khàn cũng từ từ biến thành tiếng rên hư hử nức nở đầy tủi thân của thú non.

Ánh mắt anh dính chặt lên người cô, nhìn theo cô tiến lại gần từng bước một, trên mặt anh hiện ra vẻ đau khổ, giống như độc tố trong cơ thể đang giãy dụa kịch liệt chống lại anh.

Ánh mắt Tiêu Nhi cũng khóa chặt trên người Hoắc Kiến Phong. Cô vừa tiến lại gần vừa tiếp tục ôn nhu trấn an: “Rất tốt, anh làm rất tốt! Tiếp tục, đừng sợ, em sẽ giúp anh, chúng ta có thể cùng nhau chiến thắng nó.”

Khi Hồng Liệt đuổi vào thì Tiêu Nhi đã sắp tới bên giường Hoắc Kiến Phong.

Giờ khắc này toàn thân Hoắc Kiến Phong đều đỏ như một chiếc bàn ủi nóng hôi hổi, ánh mắt bạo ngược, nham hiểm giống như muốn nuốt chửng vạn vật, trông khủng bố hơn lúc nãy ở trên xe gấp trăm lần. Hồng Liệt không dám khinh thường, anh ta gần như theo bản năng mà xông về phía trước túm bả vai Tiêu Nhi lại, gấp gáp nói: “Noãn Noãn, quay lại. Em không thể tới đó!”

Mắt thấy người đã đến gần mình đột nhiên lại lùi lại vài bước, còn có một âm thanh vô cùng đáng ghét, đôi con ngươi Hoắc Kiến Phong âm trầm như đao kiếm bắn về phía phát ra âm thanh đáng ghét đó. “Rống”

Anh phần nộ gầm rú, con người trong chớp mắt đã đỏ như máu tươi, gân xanh cũng nổi lên khắp người.

Phanh

Dây thừng trói tứ chi anh đồng thời gãy đứt, anh như một con báo săn mồi nhạy bén, anh trở mình xuống giường, xông thẳng về phía Hồng Liệt.

Toàn bộ sự chú ý của Hồng Liệt đều tập trung vào việc ngăn cản Tiêu Nhi, đợi đến khi anh ta nghe tiếng mà quay đầu thì chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xông thắng về phía mình.

Đợi đến khi anh ta hoàn toàn tỉnh táo thì đã bị Hoắc Kiến Phong bóp cổ nhấc lên không trung.

Ánh mắt Hoắc Kiến Phong âm lãnh khát máu, gân xanh trên tay uốn lượn như từng con rắn độc, làm cho người ta không rét mà run.

Sự khó chịu do không thể hô hấp đánh úp lại, Hồng Liệt gắng sức gỡ tay anh ra, nói: “Buông tôi ra, anh buông tôi ra nhanh lên!” Yết hầu như bị bóp tới vỡ nát, tất cả những lời anh ta muốn nói đều tắc nghẽn trong cổ họng, biến thành tiếng gầm gừ khủng bố.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.